VN88 VN88

Gã đàn ông hung tợn và dâm dục

Đột nhiên đến năm Dự Kha thứ bảy , thái tử Dự Văn mới được một tuổi thì Dự Kha lâm bệnh đột ngột qua đời. Quyền bính trong triều lúc này rơi cả vào tay trọng thần là Sĩ Kỳ . Y vốn là một kẻ cơ hội , song cũng có nhiều tài cầm quân thao lược và được coi là trọng thần của triều đình .Từ trước, vua Dự Kha nhiều lần đã nhìn thấy dã tâm của y, song do tiếc cái tài của y mới đem quyền giao cho y. Dự Kha định bụng trước khi mình già cả thoán ngôi nhường lại cho thái tử sẽ trừ bỏ Sĩ Kỳ nhưng do lại qua đời quá đột ngột thành ra không kịp tước bỏ quyền bính của họ Sĩ.

Dĩ nhiên là họ Sĩ không bỏ qua cơ hội này , y tập trung hết đám thuộc hạ thân tín làm một cuộc phản loạn để tự đưa mình lên làm Ngô Vương , phế truất đứa nhỏ tức là thái tử Dự Văn lúc này mới được một tuổi. Vào đêm chính giữa tháng chạp lúc tiết trời lạnh giá, y đem quân vào Ngô Cung tạo phản ,quyết giết Dự Văn để trừ mọi hậu hoạ rồi chiếm lấy ngôi vương.Y một mặt sai em trai là Sĩ Lư cùng lũ tay chân thân tín đến nhà các quan đại phu trung thành với tiên vương , một mặt dụ dỗ họ theo gã ,nếu không nghe thì sẽ giết chết cả nhà họ tam tộc. Bản thân y dẫn quân thị vệ xông thẳng vào Ngô cung tìm Dự Văn tiểu Vương để trừ mầm hậu hoạ. Y biết cậu bé là cốt nhục cuối cùng của giòng dõi Ngô Vương, chỉ có giết đi thì y mới có thể yên tâm lên ngôi, mặt khác dĩ nhiên cũng là vì mẹ của Thái Tử , tức là vợ của tiên Vương là nàng Liên Cơ. Sĩ Kì vốn đã ngày đêm mơ tưởng tới nàng song do nàng thân là vợ của tiên Vương nên y chẳng thể nào có cơ hội làm càn.

Sĩ Kì kéo ba nghìn quân thân cận tới của Ngô Cung thì gặp một toán quân chặn lại, trông ra thì tướng dẫn đấu là hai anh em họ Tạ. Cả hai vốn đều là trung thần võ tướng dũng mãnh rất được Ngô Vương tin cẩn giao cho chỉ huy quân ngự lâm bảo vệ Ngô Cung, nay gặp cảnh tạo biến, hai người đều hết sức giao đấu khiến quân phản loạn không tiến thêm được một bước nào nữa. Sĩ Kì thấy vậy vội cho quân cố sống chết xông lên , mặt khác y cùng năm trăm tân tâm phúc lẻn vòng qua cửa Tây để xông vào cung nhằm không cho Thái Tử có thể trốn thoát.Vốn dĩ tất cả quân Cấm Vệ của hai anh em họ tạ đều đang giao chiến tại cửa Nam nên chỉ có vài tên ở cửa nam, Sĩ Kì dễ dàng xông thẳng vào Hậu Cung, trên đường đi chém giết bọn thái giám cung nhân không biết bao nhiêu mà kể.

Lại nói chuyện Thái Tử trong hậu cung vốn mới có một tuổi , gặp cảnh biến nhưng chưa thể hiểu biết ,vẫn ngủ say ngon lành trong nôi, chỉ có bọn thái Giám Cung Nữ là hoảng hốt chạy nháo nhác náo loạn cả Hậu Cung. Nàng Liên Cơ bấy giờ cũng vô cùng sợ hãi song nàng vẫn cố bình tĩnh nhằm đưa Dự Văn chạy khỏi cung vì nàng hiểu đứa con này là cốt nhục cuối cùng của tiên Vương, nếu y trốn thoát thì sau này vẫn có thể khôi phục lại giang san của nhà họ Dự, nhược bằng y bị bắt thể nào cũng sẽ bị giết để trừ hậu hoạ về sau. Nàng đem con bọc vào trong một tấm vải rồi giao cho thị Nữ thân tín nhất là Ngọc Nhi rồi dặn:
– Từ trước tới giờ ta không coi ngươi là phận nữ cung mà coi ngươi như chị em, nay tình cảnh gặp biến thế này ta mong ngươi mang Văn Nhi đi trốn. Tiên Vương chỉ còn có giọt máu này vậy mong ngươi hãy đem nó ra khỏi cung để toàn tính mạng …
Ngọc Nhi vốn rất kính trọng Liên Cơ song nghe nàng nói vậy cũng không khỏi giật mình kinh sợ thốt lên
– Chủ nhân, nô tài là phận hèn kém , sao, sao có thể……
Chưa nói hết lời Liên Cơ đã ngắt lời nàng
– Từ trước tới giờ ta và Tiên Vương đối với em không bạc, vẫn biết là làm khó em song giờ đã thực cấp bách lắm rồi, xin em hãy nhận của chị một lạy rồi mau đem Văn Nhi rời đi ngay….
Nói đoạn Liên Cơ phu nhân quỳ xuống khấu đầu trước mặt người cung nữ khiến cho Ngọc Nhi thất kinh vội vàng đỡ nàng dậy rồi dập đấu ba cái trước Liên Cơ.
– Thiếp chịu ân điển của người nay xin hết lòng báo đáp, thiếp xin người hãy cùng thiếp đem Thái Tử điện hạ ra khỏi đây e muộn mất
– Không được, ta phải ở lại đây cầm chân bọn chúng. Nếu không tất cả sẽ chẳng có một ai thoát được , em chạy cho mau ta xin em. Nói đoạn Liên Cơ phu nhân đem bọc đứa hài nhi giao cho Ngọc Nhi rồi bảo nàng theo lối sau dành cho bọn cung nữ Thái giám để lẻn ra khỏi cung.

Ngọc Nhi không nói thêm được, đành gạt lệ ôm đứa hài nhi ra khỏi hậu điện. Về phần Liên Cơ, nàng lấy tấm chăn màu vàng vốn vẫn bao bọc cho thái tử rồi cuộc ra ngoài một chiếc gối nhỏ giả làm Thái tử bên trong. Nàng lầm rầm khấn trời đất cùng Tiên Vương cho đứa nhỏ có thể trốn thoát được.

Cũng vừa lúc đó thì Sĩ Kì đạp cửa xông vào, tay y cầm thanh đao lớn, vẫn còn máu chảy dòng trên thanh đao. Y nhìn chằm chặp vào Liên Cơ như muốn ăn tươi nuốt sống, đoạn hất hàm hỏi nàng:
-Kính bẩm Vương hậu, thần phụng di chỉ của Tiên Đế diệt trừ lũ phản loạn. Nay bọn chúng đã bao vây cung, thần tới đây hộ giá. Xin Vương hậu giao thái Tử cho thần bảo vệ.
Y nói xong rồi toan giất lấy cái gối quận trong chiếc chăn mà y tưởng đó là Thái Tử Dự Văn. Về phần Liên Cơ tuy nàng hết sức hoảng sợ song bỗng nghĩ đến đứa con cùng Tiên Vương, nàng lại trở nên bình tĩnh vội đáp:
– Ngươi mới thực là phản tặc, nửa đêm cầm kiếm xông vào cung làm loạn, liệu ngươi có ý gì đây.
Gã họ Sĩ cười sằng sặc với vẻ đầy dâm đật:
– Nàng không giao con cho ta cũng chẳng được, đêm nay ngay đến tấm thân nõn nà của mình nàng cũng không thể không trao cho ta.
Lời gã họ Sĩ làm Liên Cơ giận tái mặt song trước cảnh vô cùng nguy cấp , nàng đành làm bộ nhún nhường :
– Sĩ đại nhân, ngài chẳng lẽ không nể chút nào Tiên Vương vừa băng hà hay sao mà dám làm càn như vậy.
Gã Sĩ Kỳ chẳng buồn để ý đến lời nàng nói mà cứ hầm hầm xô vào định giật lấy cái gối bông trên tay nàng mà gã đinh ninh đó là Thái Tử Dự Văn trong đó. Cũng may là Liên Cơ kịp thời lùi lại, nàng biết đã bị dồn đến chân tường , nàng chẳng thể làm gì khác …trừ một điều dù mang lỗi với tiên vương song chỉ có cách này mới có thể kéo dài thời gian nhằm giúp con nàng chạy thoát. Liên Cơ quay lại đặt chiếc gối bọc trong vải vàng vào chiếc nôi của Thái Tử vẫn nằm rồi quay lại nói với Sĩ Kỳ, mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ và nhục nhã, mãi mới có thể khó khăn cất lên thành lời:
– Thiếp xin Sĩ đại nhân hãy nể tình mà tha cho mẹ con thiếp , dù gì Văn nhi cũng là cốt nhục duy nhất của Tiên Vương . Nay thiếp xin dâng tấm thân lên đại nhân để mong đại nhân ra ơn.

VN88

Viết một bình luận