Thúy thì tới trước tôi một khoảng thời gian mà cô bảo với tôi là khoảng hai hay ba ngày gì đó, cô cũng như tôi bị người ta đánh xỉu và đưa tới. Tiếp theo khoảng vài ngày nữa lũ lượt các cô gái khác cũng được đưa tới đủ mỗi màu da mỗi quốc tịch trắng có, vàng có, đen có. . . Tôi biết đã trôi qua vài ngày là do đếm số bữa cơm mà những tên gác ngục mang đến cho bọn tôi. Nhưng những tên này tuyệt đối không tiết lộ một lời nào cả.
Rồi thì cái gì tới cũng phải tới. Một buổi nọ có người đến mở cửa nhà giam và đưa tôi đi nơi khác. Tôi bị đưa tới một nơi, như là chỗ hỏi cung vậy. Một gian phòng rộng có vài người nam có nữ có, họ dùng tiếng Anh hỏi xem tôi từ đâu đến, do tôi là đứa con gái có học trước những câu hỏi đơn giản tôi cũng hiểu được. Sau khi hỏi xong tôi được đưa đến một gian phòng khác. Ở đây tôi gặp lại Thúy cùng một số cô gái khác cũng là người Việt. Lúc này tôi mang máng đã hiểu ra là mình đã bị bắt cóc và sắp sửa bị bán đi để làm đĩ rồi. Bất chợt cánh cửa phòng mở ra một cái ầm. Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng trặc 30 tuổi ngoài gì đó. Khi ấy tôi và Thúy vô cùng hoảng sợ. Người phụ nữ đó nói :Chào tất cả các em, chắc các em mang máng đã hiểu ra chuyện gì xảy ra với mình rồi đó. Cô ấy nói:các em đã bị cóc và đưa tới đây để làm phục vụ dâm cho khách hàng.
Nhưng có hai con đường một là sung sướng hai là bất hạnh và các em cũng chưa hiểu cặn kẻ đâu phải không nào. Không khí trong phòng lúc này im ghe chỉ có tiếng của người phụ nữ ấy mà thôi không ai dám phát biểu hay hỏi hang gì cả do sợ hãi. Cô ta nói tiếp :trước tiên đây là một hòn đảo nhỏ ở Indonesia tại đây các cô gái bị bắt từ tứ phương về Aâu, Á, Phi, Mỹ gì đều có. Các em sẽ được học tập ở đây 3 tháng rồi tiến hành kiểm tra, ai đậu sẽ được đưa tới đảo”Thiên Đường” là nơi hành lạc của những nhà qúy tộc giàu có và thương nhân nổi tiếng trên cả khắp thế giới. Do không muốn ảnh hưởng tới thanh danh của mình khi chơi bời ở bên ngoài nên các ông ấy chẳng tiếc rẽ gì khi tới nơi ấy. Còn ai lọt đài thi rớt sẽ bị đưa sang Thái Lan bán vào các động điếm rẽ tiền khi ấy sẽ bị nhiễm SiDa và chết là cái chắc. À tôi cũng xin nhắc nhở các em là đừng có nuôi ý định bỏ trốn vì bốn bề hòn đảo này là biển, ngoài ra vùng biển này còn có rất nhiều cá mập ai mà bơi ra bị xơi tái ráng chịu . Cuộc tập huấn này có tất cả 500 người nhưng chỉ tuyển chọn có một00 . Số phận ai được tuyển chọn sẽ được ăn sung mặc sướng trên đảo”Thiên Đường” số còn lại sẽ được đưa sang Thái Lan. Do đó đây là một cuộc thi liên quan tới sinh mạng của mỗi em tự mình hãy quyết định lấy số phận của chính mình.
Sau khi nói xong, cô ta dẫn bọn tôi khám sức khoẻ và rồi đưa chúng tôi về phòng. Do đợt này gái Việt Nam ít chỉ có 5 người nên chúng tôi rất khoẻ 5 người sống chung một phòng. Ngày mai là buổi học đầu tiên do đó các em hãy thu xếp mọi thứ và đi ngủ sớm đận mai lên lớp. Đêm hôm ấy chúng tôi đã tự giới thiệu qua về đời mình. Tôi tên Nga như các bạn đã biết và Thúy, Diễm, Lan, Hương là những người bạn ở chung phòng với tôi.
Thúy là một cô gái đẹp nhất trong nhóm, năm nay một8 tuổi, vừa mới thi đậu vào đại học Kinh Tế thì trên đường về nhà sau buổi tối đi ăn chúc mừng cùng bạn bè đã bị bắt. Thúy là một cô gái còn một00% trong trắng chưa hề biết mùi đàn ôn là gì, nhất là còn trinh do đó nó là đối thủ mạnh nhất của tôi trong cuộc thi ấy.
Lan là một cô gái nhà quê sống ở Đồng Tháp cô chỉ lớn hơn tôi có một tuổi, còn trình độ học vấn thì chỉ có lớp 8 do nhà nghèo nên phải nghỉ học sớm để phụ gia đình, cô thì cũng khá đẹp nhưng nước da hơi đen, vì bị bắt đến đây toàn là những cô gái đẹp không à trong cô cũng rất bắt mắt. Đối với Lan thì tôi không ngại gì vì mình hơn hẳn cô ta
Còn Diễm thì hơi nhỉn hơn tôi một chút vì cô còn trinh, chứ nếu không thì chưa chắc gì cô ta hơn tôi, cùng sống ở Sài Gòn nhưng tôi thì có nước da trắng và mịn hơn so với cô ta do được gia đình chăm sóc kỷ lưỡng ngay từ bé và cô thì đã hai3 tuổi.
Hương là một cô gái ở miền bắc trông rất dễ thương và xin xắn nhưng ngực cô thì hơi lép so với 4 người chúng tôi mà lại bị mất trinh nữa.
Khi thổ lộ tâm tình xong 5 người chúng tôi đều lo đi ngủ cả, tuy đi ngủ nhưng mỗi người đều có tâm tư riêng của mình nghĩ về tương lai không biết rồi sẽ ra sau và nhất là nhớ về gia đình quê hương, hàng xóm. Tuy lòng tôi có hơi buồn nhưng cũng rất hứng thú vì biết rằng rồi đây tôi sẽ được biết thêm nhiều việc nhất là được đụ thoải mái và biết thêm những chiêu thức mới lạ.