Căn nhà tập thể của chú thật nhỏ bé, nhưng rất ngăn nắp. chỉ một phòng khách và một phòng ngủ. Tài sản của chú chỉ có chiếc giừơng , bộ ghế gỗ và một cái tủ quần áo . Chú cháu tôi nói chuyện đủ thứ suốt buổi trưa, nhưng chú không hề đề cập tới chuyện lúc trước. Về phần tôi; ngồi đối diện với người đàn ông đầu đời của mình tôi thấy cảm xúc dâng tràn. Chú có hỏi tôi về thời gian qua tôi làm gì; tôi không giấu được nên đành phải kể hết cho chú nghe. Chú đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác, nhưng sau khi biết lý do tôi muốn về Sài Gòn , chú chợt thở dài thảm não.
– Chú thật sự là kẻ có tôi , chú nói, ban đầu vì kiềm chế không được chú đã hại đời cháu, nhưng lỗi của chú còn lớn hơn gấp ngàn lần, vì chú mà cháu đã sa đọa.
– Cháu không trách chú đâu, chỉ vì cháu không kiềm chế được lòng mình thôi.
Tôi cảm động quá chồm tới hôn chú, mong được chú vuốt ve lại như lúc nào. Chú chợt lùi ra, nói nhỏ và nhanh:
– Cháu đừng làm vậy! Chú không muốn gây thêm tội lỗi.
Tôi bỡ ngỡ , thất vọng và xen lẫn cả tự ái. Có lẽ chú cũng cho là tôi dâm đãng hay sao? Tôi giận dỗi suốt tối hôm đó. Chú nhường cho tôi phòng ngủ và ôm chăn mền ra phòng khách ngủ. Tôi trằn trọc suốt đêm, đến gần 5 giờ sáng mới ngủ được.
Tôi tỉnh dậy nhìn đồng hồ đã 12 giờ trưa. Chợt tôi nghe tiếng hai người đàn ông đang nói chuyện to nhỏ, nhận ra tiếng của chú với ai đó. Tôi mở cửa phòng ngủ bước ra, trên người chỉ mặc chiếc áo sơ mi của chú An ( vì đã mất vali nên không có đồ ngủ). Có một gã đang ngồi nói chuyện với chú, ngó tôi như muốn ăn tươi nuốt sống. Gã là anh họ chú An, nhưng lớn hơn chú gần hai chục tuổi , theo tôi đoán ít nhất cũng 55 tuổi. Nghe nói hắn ta làm ăn tại Sài Gòn, bộ dạng hắn cũng chứng minh được điều đó, béo phệ đầu hói, lông mày rụng gần hết. Tôi vào phòng tắm để lại sau lưng cái nhìn thèm thuồng của lão Sâm ( tên lão anh họ chú An ). Tôi cỡi áo ra, vạt áo sau động lại một vết vàng ố, nước của tôi rỉ ra khi nằm suốt đêm thèm nhớ chú; tôi bĩu môi nói với mình: “Dơ áo thì chú ráng mà chịu , ai bảo ?” Tôi chỉ hơi tiếc là chỉ còn hôm nay, không đủ thời gian để nghĩ ra chuyện chọc tức chú.
Tôi ngâm mình trong dòng nước mát, tỉnh hẳn người, dòng suy nghĩ cũng được trôi chảy hơn. Tôi nghe tiếng lão Sâm rỉ rả bên ngoài: ” Sao mày nói nó mới 18 tuổi ?” không nghe rõ tiếng chú trả lời , lão lại nói ” Con gái nhà ai 18 mà phát triển như 20 vậy cà ?” . Tôi nằm đó tự hào thầm, mặc dù tôi biết con gái chỉ cần có chút mùi đàn ông thì nảy nở nhanh thôi. Trong đầu tôi chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo, tôi sẽ làm chú An quỳ lụy dưới chân tôi. Tôi từ trước tới giờ vẫn được nuông chìu nên không thích ai từ chối mình. ” Dứt khoát mình sẽ thắng! ” tôi mỉm cười đắc chí.
Tôi bước ra phòng tắm mỉm cười vui vẻ , vẫn với chiếc áo sơ mi ngủ của chú trên người. Chiếc áo của chú hơi ngắn thật khó che đập cặp đùi dài và thon của tôi. Tôi ngồi xuống kế bên chú đối diện với lão Sâm. Lão không giả vờ không để ý nhưng cặp mắt không rời khỏi tà áo vén cao lên khi tôi ngồi. Chú An vui vẻ giới thiệu và hỏi xem hai người muốn ăn gì để chú đi mua.
Khi chú rời khỏi nhà, tôi vẫn ngồi đó tiếp chuyện với lão Sâm. Tôi biết lão thật sự mất tập trung khi lão hỏi tôi liên tục về đủ thứ chuyện nhưng không hề chú ý tới câu trả lời. Tôi biết kế hoạch của mình đang đi đến chỗ quyết định thành công hay thất bại. Bây giờ tôi sẽ vào phòng giả bộ thay đồ cho lão nhìn, thì mới có chuyện để khiêu khích chú An khi trở lại. Tôi không ít thì nhiều cũng thấy ghê tởm lão ta, ngoài bộ mặt ra, lão ít nhất cũng ngang ngửa tuổi ba tôi. Tôi hồi hộp, lúng túng khi chuẩn bị đi bước kế tiếp. Thu hết can đảm tôi đứng thẳng người thật mau, định bụng nói với lão : “Cháu vào phòng thay đồ ” nhưng kế hoạch nào cũng có sơ sót. Khi nhìn vào mặt lão ta, tôi thấy lão mắt lão đờ ra, nhìn đăm đăm vào phần dưới của tôi. Tôi nhìn theo ánh mắt lão, chợt thẹn đến đỏ mặt , vi chiếc áo sơ mi bị xếp nếp khi tôi ngồi đã không tự động rủ xuống mà dính sát lên phần ngực, để cho phần lông kín của tôi phô bày ra hết. Tôi vội vàng phủ áo xuống bao ý định trong đầu tan trong mây khói, tôi không bao giờ ngờ tới chuyện này co thể xảy ra.
Lão Sâm nhìn tôi với sự tiếc nuối, tay lão giấu trong túi quần rung lên thật khẻ.