Tôi thì không hề gì vì lúc nào cũng có kẻ làm anh hùng để hòng được kề cận. Tôi có cảm giác mình như một nữ chúa. Đã là một nữ chúa thì phải trả công cho bá quan văn võ, nhưng những quần thần tự nguyện của tôi không thích bổng lộc gì cả; ngoài chuyện ngoan ngoãn phục tùng tôi. Bọn nó làm đủ thứ chuyện từ tập cho tôi bơi, hái me , mận… bất cứ chuyện gì, nếu có cơ hội đụng chạm vào cơ thể tôi là khối đứa tình nguyện. Trong thâm tâm tôi biết bọn nó không ngoài mục đích lợi dụng , nhưng tôi cũng thấy thích thú nên để mặc; dù sao đi nữa tôi nghĩ chưa có đứa nào trong bọn chúng biết mùi đàn bà.
Một hôm bọn tôi cùng nhau đi coi thằng Đen biểu diễn bắt rắn . Đường đi lầy lội và xa tôi nhõng nhẽo không muốn đi nữa, bọn nó phải thay phiên cõng tôi đi . Suốt ngày hôm đó không thâu được kết quả nào. Trên đường về tôi thật sự bức rứt trong lòng vì hai đầu vú của tôi chà sát lên lưng tụi nó suốt dọc đường, bây giờ đã cứng ngắc. Khi đi ngang qua một cánh đồng trống, trời bất chợt đõ mưa thật to, bọn tôi chạy thục mạng vào một căn lều trống . Vừa uớt vừa lạnh, bọn con trai nhóm được đống lửa nhỏ xíu chỉ đủ hơ nóng tay. Tôi lạnh run, hai tay chà sát vào nhau, áo tôi dính sát vào thịt da , thấy rõ như in. Tôi chợt có một ý định táo bạo để thử khiêu khích bọn chúng. Tôi chợt cởi áo ra nhờ một đứa hong khô dùng. Làn da trắng của tôi phơi bày ra dưới những con mắt hau háu của bọn chúng. Tôi vừa thích thú vừa hồi hộp, không biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thằng Đen ngồi kế tôi, cũng là đứa lớn nhất trong đám (lớn hơn tôi hai tuổi), không kiên nhẫn được nữa ,nó vòng tay qua mân mê vú tôi. Tay nó ấm áp làm tôi dễ chịu, lim dim mắt. Bốn đứa còn lại không ai bảo ai ,tự động ngồi quanh tôi vuốt ve. Nữ chúa nằm dài ra như ngủ, để mặc mười bàn tay xoa bóp khắp thân thể – đây có thể gọi là một bổng lộc lớn trả cho bá quan. Khắp người tôi có một cảm giác khó tả, chạy rần rần từ đầu đến chân, nó làm âm hộ tôi rỉ uớt tự khi nào. Không khí im lặng trong lều nhường lại cho tiếng nuốt nước bọt và tiếng rên khe khẻ của tôi. Các em học sinh đều tập trung cao độ để làm một thí nghiệm mới. Chúng thay phiên nhau bú vú tôi say mê như mút chung một cây kem lần lượt không dành dựt. Tôi bất chợt cảm thấy gió lạnh phần thân dưới, mới vỡ lẽ bọn nó đã tuột quần tôi ra , chúng không ngây thơ như tôi nghĩ. Giây phút này đây trên người không mảnh vải che thân, nằm giữa một đám quỷ trần truồng vây quanh, tôi cảm thấy hồi hộp và kích thích tột độ. Từng đứa một leo lên mình tôi , từng cái liếm, nụ hôn , tôi như điên cuồng thõa mãn như trong một giấc mơ. Chúng tôi quấn lấy nhau cho tới lúc mệt lã suốt buổi chiều hôm đó. Đêm đó tôi ngủ thật ngon , trong giấc mơ những hình ảnh cứ lập đi lập lại ,tôi còn thấy cả chú An trong đám tụi tôi, chú là người hướng dẫn, tôi thì giống một vật thí nghiệm. Những ngày sau đó tôi chìm đắm trong bể ái ân với tụi thằng Đen, nhưng thật sự tôi vẫn thấy thiếu một cái gì đó không được toàn diện.
Không bao lâu sau đó tôi cảm thấy lạc lỏng và chán nản vì xung quanh lúc nào cũng bao quanh bởi tụi con nít. Tuy tụi nó hầu hết đều lớn tuổi hơn tôi nhưng đầu óc không được trưởng thành bao nhiêu, chỉ quanh đi quẩn lại mấy trò trẻ con. Thời gian này tôi có rất nhiều cảm xúc trong lòng không biết tâm sự cùng ai. Tôi không đi chung chơi với tụi thằng Đen nữa, mà dành những giây phút còn lại cho suy nghĩ về bản thân.
Tôi thấy trong mình luôn luôn xuất hiện hai suy nghĩ trái ngược, một thì thúc đẩy tôi làm những chuyện trụy lạc, còn cái kia khuyên tôi nên dừng lại những chuyện ấy. Suy nghĩ sa đọa luôn mạnh hơn, làm cơ thể tôi đòi hỏi một cách không kiểm soát được, nhưng sau khi thõa mãn tôi lại thấy hối hận và có lỗi với ba mẹ. Tôi không dám nghĩ là mình sinh ra có một dòng máu dâm đãng như vậy.
Không giải đáp được những thắc mắc của bản thân, tôi chán nản muốn về Sài Gòn mặc dù biết là mình chưa chắc đã dám đối diện với ba mẹ trong khi lòng rối như tơ vò. Tôi xin phép bà Chín, bà rất lo nên gọi điện cho người quen ở Cà Mau nhờ đưa tôi lên Sài Gòn. Tôi không tạm biệt đám bạn nhỏ vì không biết nói gì với chúng. Chiếc thuyền nhỏ không bao lâu đã cập bến đò, tôi cảm thấy lạc lỏng ngay lập tức, không hiểu tại sao mình không đợi ba xuống đón về.
Đang ngơ ngác nhìn qua nhìn lại, giữa phố chợ đông đúc chưa biết đi đường nào, bất chợt phát hiện cái vali nhỏ bé tôi đang để dưới đất bị lấy mất lúc nào không hay. Tôi đỏ mặt vì tức, ngẹn ngào muốn òa khóc lên thật lớn. Bỗng cảm thấy ai chộp vào vai mình, tôi quay lại thì thấy chú An đứng đó tươi cười. Tôi như gặp được vị cứu tinh, nhào vào ôm chú, vừa mừng vừa tủi, tôi khóc ngon lành trong vòng tay vững chắc của chú An. Chú vỗ về và dẫn tôi lại chiếc xe máy của chú. Tôi cũng không biết sẽ đi đâu với chú, nhưng vẫn leo lên xe một cách ngoan ngoãn. Trên đường đi chú giải thích cho tôi biết là chú vừa nhận được điện thoại của ba; nhờ chú trông tôi dùm , hai ngày nữa ba sẽ đón tôi về.