Ðầu mùa đông năm ngoái, khi được tin má bà ở Việt Nam qua đời, bà Tư khóc mùi, bà muốn về Việt Nam liền để tang cho tròn cái đạo làm con. Chỉ kẹt cái là bà không dám đi một mình, tiếng tây tiếng u bà không rành lắm rũi ro đi lạc thì làm sao. Ông Tư thì sau cái vụ 11/9 thì huề luôn, ông nhứt quyết không đi đâu bằng máy bay nữa. Con gái của bà lúc đó sắp sửa đập bầu cũng không tiện đi lại. Bà mở miệng hõi thằng rể chỉ là hỏi cho qua loa thôi chớ bà không hi vọng nó ok đi với bà. Nhè đâu, cái thằng coi vậy mà cũng có hiếu, nó vào sở xin nghỉ phép 4 tuần để đưa bà đi. Nó nói:để má đi một mình rủi đi lạc rồi làm sao, thôi để con xin nghỉ phép rồi đi với má. Bà nghe nó nói, bà cảm động, vợ nó cảm động, ba vợ nó thì gật gù khen phải. Cả ba người có biết đâu gã củng có mục đích riêng, số là lâu rồi gã nghe nói con gái ở Việtnam ngon lành lắm, gã muốn thử, cho nên được cái cơ hội nầy gã dể gì bỏ qua.
Gã thì mánh mun, nhưng con vợ hắn cũng không vừa, trước ngày lên đường, vợ hắn căn dặn má vợ hắn phải canh chừng hắn cho kỷ, đừng để hắn đi bậy rồi về nhà lây bịnh cho vợ con. Bà Tư cam đoan sẻ không để hắn đi bậy đi bạ. Bởi vậy cho nên sau khi cúng kiếng mồ mả, lúc nào bà Tư củng kè sát thằng con rể khiến gã không làm ăn gì được. Bà lại còn khéo léo nhờ mấy đứa cháu, con của em trai bà dẩn anh Huân đi chơi cho biết. Tóm lại mỗi nhất cử nhất động của gã đều bị giám sát.
Huân cũng sạn đầy đầu, được một tuần gả nói với bà Tư ở nhà bà con thật ra rất bất tiện, gả ở không quen chung đụng nhiều người như vậy, gả muốn ra ở khách sạn tiện lợi hơn. Thật ra bà Tư cũng thấy như vậy, tuy là nhà của anh bà, nhưng bà cũng không quen lắm, khách tới thăm viếng hoài không có thì giờ nghỉ ngơi cho nên khi nghe con rể đề nghị như vậy bà ok liền. Hai mẹ con kiếm được một phòng hai giường trong một khách sạn khá sạch sẻ trong chợ Lớn. Những ngày ở khách sạn, bà Tư thấy rất thoãi mái nhất là Huân, gả vui ra mặt, dĩ nhiên rồi, chỉ có một mình bà Tư thôi, dể dàng mánh mun hơn.
Trời xui đất khiến, Huân chưa bao giờ nghỉ hắn sẻ làm tình với má vợ gã nhưng đêm đó gã không thễ dằn cơn dâm được. Số là, buổi chiều sau khi đi ăn cơm ở ngoài về, bà Tư nói cãm thấy ớn lạnh, bà nhờ hắn cạo gió. Hắn mừng rở hấp tấp lấy dầu cạo gió cho bà. Hắn nghĩ sau khi cạo chắc bà sẻ nằm yên ngủ một giấc cho tới sáng….
Khi bà Tư nằm xấp xuống giường vén cái áo lên thì tim Huân đập thìn thịch. Lưng của bà Tư trắng muốt, gã nhìn cái áo nịt ngực và thoáng hai cục thịt gã nuốt nước bọt. Hơi men của vài chai bia làm gã càng thêm choáng váng. Gã ngồi cạnh mép giường cố trấn tỉnh, gã cãm thấy cỗ khô ran, người nóng hừng hực, gã có trấn tĩnh thoa dầu vào tay rồi xoa lên mình bà Tư, gã xoa mạnh dần khắp lưng bổng nhiên gã trù trừ độ một vài giây rồi bậm môi đưa tay mở lấy cái móc xú chen, trong bụng gã đã tính xẵn:nếu bà Tư hê lên thì gã sẽ nói là con không có ý gì khác chĩ dễ cho việc cạo gió cho má. Gã mừng run lẫy bẫy khi thấy bà Tư vẫn nằm im thin thít. Thật ra bà Tư lúc nầy cũng đang chới với, ngay lúc đầu khi bàn tay của thằng rể chạm vào lưng mình bà cãm thấy rùn mình, đã từ lâu ông Tư chưa chạm tới bà, tuổi bà dường như đang tới lúc hồi xuân, cơn thèm muốn thường đến trong khi chồng bà thì như cây đèn đã cạn dầu… Cho nên khi thằng rể tháo cái nút áo xú chen, bà định lên tiếng nhưng rồi lại làm thinh, bà nghĩ:đễ kéo dài cãm giác một chút đã không lẽ nó lại dám làm hỗn với mình? Rồi bà nằm lim dim, cái lim dim đó làm cho cái cãm giác của bà tăng dần, rồi bà tưởng tượng tới khi xưa, lúc chồng bà còn sung sức…. Âm hộ bà bổng nhiên ươn ước, bà đang lên cơn thèm khát…
Bà Tư chợt hốt hoãng trở về với thực tế khi bà cãm thấy một bàn tay luồn vào quần bà, chạm vào nơi cấm địa cùng lúc bà nhận thấy một khối thịt của thằng rể đè lên lưng bà, bà cãm thấy ngộp, người như bị điện giựt. bà thều thào:
– Huân… con làm gì vậy?
Huân lúc nầy cơn dâm đang lên tới đĩnh cao, gã chẵng nói chẵng rằng đè lên lưng bà Tư không cho bà cục cựa, bàn tay gã nhanh nhẹn chà xát mu bà Tư, rồi gã nhẹ nhàng đưa ngón giữa vào giữa hai khe khều khều, móc móc. miệng gã kề sát cỗ bà hôn nhẹ rồi liếm từ cỗ xuống lưng. Bà Tư chết điếng, bất lực trước sự tấn công tài tình của thằng rể, bà nằm im thở mạnh. cái lưỡi của hắn làm bà tê liệt cã toàn thân, bà cãm thấy cái lưỡi của hắn rà tới gần mông bà, sức nặng trên lưng bà bổng nhẹ đi và chiếc quần của bà được keó xuống, rồi thì dường như có bàn tay lật bà nằm ngữa lại, dang hai chân rộng ra, bà hé mắt ra khe khẽ: thằng con rể bà trong tư thế ngược đầu đang dúi mặt vào háng bà, rồi thì bà cãm thấy cái lưỡi của hắn đang ngoái nhẹ bên ngoài, giữa hai khe suối, bất thình lình đầu lưỡi chui sâu vào trong, ngoái mạnh… Bà Tư đê mê, bà ngã đầu lên gối đưa tay xoa đầu Huân, ấn mạnh thêm… Bà xoay đầu sang bên phãi:cũ lẵng của Huân đang hùng dũng cứng ngắc, dựng đứng, bà Tư đưa tay xoa nhẹ, cu Huân như biễu đồng tình giựt giựt, đầu cu tim tím bóng loáng. Bà Tư ngoạm lấy, mút, bà say sưa bú, Huân say sưa mút…
Má vợ với con rể kễ từ bữa đó đi chơi mút chĩ. Vũng tàu, Nha Trang,… chỗ nào cũng đi, chũ yếu là càng xa Sài Gòn càng tốt, hai mẹ con ra ngoài du ngoạn về đến phòng thì ôm ấp đũ trò đũ kiễu cho đến khi trở về Montréal. Dù sao cũng phãi e dè cho nên hễ có dịp là xáp lá cà. Vợ Huân, con gái bà Tư làm y tá ở một bệnh viện, cứ mỗi hai tuần đều phãi trực đêm và cứ mỗi lần bà Tư đều sang nhà ngũ trông chừng đứa cháu nhõ. Má vợ con rể thâu đêm hành lạc…
Tuy vẫn còn trẻ nhưng với cái đang lúc hồi xuân của bà Tư, cộng thêm vợ hắn, Huân càng ngày càng thắm mệt. Thật vậy, cuối tuần thôi, lắm khi chĩ võn vẹn có ngày thứ 7 gã phãi làm 4 cú khiến gã chới với, đạn dược thưa dần cho nên những cuộc chạm trán với bà Tư cũng dần thưa đi. Bà Tư càng ngày càng trẻ đẹp ra, cũng dễ hiểu thôi, mỗi khi bà bú, bà nuốt trọn tinh khí của gã chẵng chừa giọt nào, kết quã là bao nhiêu đồ bỗ dưởng bà nấu cho gã đều trã về hết cho bà. Càng trẻ ra thì bà càng đứng ngồi bất yên, số là đã hai tuần rồi thằng rể trốn biệt, chưa hề đụng tới bà. Bà hõi sao vậythì hắn ởm ờ kêu mệt rồi chĩ biết vô giường nằm ngũ, bà cũng không biết phãi làm sao hơn…
Tuy mới 16 nhưng vóc dáng của thằng Kiệt thật cao ráo, nó lại thích chơi thể thao nên thân hình của nó thật đều đặn, cân đối, nẫy nở. Năm 90 lúc nó vừa 13 thì gia đình nó được chấp nhận đi Canada dưới sự bão trợ của dì ba nó. Thật ra nếu ba nó còn sống thì má và nó sẽ không đi đâu hết, hơn nữa khi ba nó còn sống thì gia đình cứ tưởng rằng hồ sơ bão lãnh đã chìm vào quên lãng, vã lại lúc nầy ở Việt Nam thay đỗi lớn, tự do hơn nhiều ngu gì đi qua bễn chi cho cực. Nghe nói đời sống bên Âu Mỹ cực thấy mẹ. Bởi vậy cho nên ba nó không ngó ngàn gì tới hồ sơ chi cho mệt, có kêu đi cũng đéo đi. Ba nó nói vậy… Ðùng một cái ba nó chết trong tai nạn xe cộ lúc nó 10 tuổi, má nó ở vậy nuôi nó đến lúc nó 13, đang học lớp 7 trường Chu văn An thì được giấy kêu đi. Má nó lúc đầu phân vân nhưng rồi bà nghĩ đi nghĩ lại vì tương lai của thằng con sao nầy bà nên dẫn nó sang Canada thôi, dù sao bên đó ăn học cũng có tương lai hơn. Bởi vậy sau vài lần bỗ túc hồ sơ, độ vài tháng sau là má nó và nó đã qua tới Canada và ở Montréal nầy. Dì ba nó, là người bão lãnh thì ở Quebec bão má nó dù sao ở Montréal có nhiều ngưòi Việt, vui hơn. Má nó cũng thấy như vậy cho nên quyết định ở Montréal cùng chung bloc với dì Tư của nó tức bà Tư, má vợ Huân. Hai mẹ con Kiệt chĩ trã phân nữa tiền nhà cho dượng Tư, ông là chủ, dù sao cũng là bà con, bởi vậy cho nên hai mẹ con Kiệt được một cái ấp ở tầng ba cũng khá rộng, hai phòng ngũ, một phòng khách nhõ thông với cái nhà bếp. Vị trí cái nhà tắm trong căn nhà khá đặc biệt cho nên từ cữa sổ nhìn xuống hơi xéo qua một chút là có thễ nhìn thấy quang cãnh trong phòng khách bà Tư, chĩ cần đứng trên một cái ghế nhỏ thôi. Ðiều nầy cả bà Tư và Huân không hề nghỉ tới, thật vậy, có ai vô phòng tắm, bắt một cái ghế để nhìn ra ngoài?
Xui một cái là thằng Kiệt cách đây vài ba tháng bắt đầu tập tểnh hút thuốc lá chút đỉnh. Ngay cái bữa bà Tư và Huân đang cụp lạc, thằng Kiệt không có đi học. Nó ngủ tới 10 giờ sáng, thấy đói bụng, nó nấu gói mì ăn liền lót bụng, ăn xong gói mì, nó lại thấy thèm điếu thuốc bèn lấy thuốc ra hút. Nó chui vô nhà tắm, bắt cái ghế nhỏ đứng ngay cửa sổ để phun khói ra ngoài, nó nghỉ như vậy trong nhà sẻ không có mùi thuốc lá thì má nó sẽ không biết. Ngay khi lúc nó vừa đứng lên đưa tay kéo tắm kiếng cửa sổ thì thiên địa quỷ thần ơi nó thấy rỏ ràng Huân đang ngồi ngữa dựa lưng vô thành ghế sofa, chiếc quần Jean được kéo xuống tới gối, một ngườí đàn bà đang trong tư thế ngồi, không mặc áo đang gục gặc đầu bú Huân một cách nồng nhiệt. Huân, hai mắt nhắm hít, có lẻ đang hưởng thụ, một tay đang nắm đầu người đàn bà dí sát thêm vào cu gã, nó bổng thấy tim đập mạnh khi nó nhận ra người đàn bà đó không ai khác hơn là dì Tư, chị kế của má nó, thằng nhỏ của nó cương cứng lên. Tuy đã từng chung đụng với mấy con nhỏ tây đầm trong trường nhưng nhìn thấy người ta đang “làm ăn” một cách lén lút như vậy thì đây là lần đầu tiên. Môt ý nghỉ vụt thoáng trong đầu, thằng Kiệt vội vã chạy vô phòng khách, mở cái tủ kiếng lấy cái handycam, nó mỉm cười:phen nầy nhứt định mỗi tháng sẽ có tí tiền còm sài vặt, chĩ cần “bắt nạt” dì Tư với cuốn băng nầy thì bao nhiêu lại không đưa, bả giàu thấy mẹ. Rồi nó hí ha hí hững trở vô nhà tắm chĩa cái handycam qua cửa sổ, bắm cái zoom cho thật gần rồi bấm cái nút Record, thế là xong. Kiệt nhìn trong ống kính, nó thấy rỏ mồn một:bà Tư lúc nầy đang tô hô như nhộng, hai tay đang tựa vô cái bàn, người hơi nghiêng về phía trước, cặp vú thiệt là đã đang đong đưa theo từng cú nắt của Huân từ phía sau nắc tới. Tay trái của Huân đang nâng niu cái vú trái còn tay phải thì hình như là chà sát mu bà Tư thì phải, Kiệt đoán vậy. Bà Tư thì hai mắt đang nhắm hít, mặt bà đầy vẽ thõa mãn. Cã má vợ và chàng rể không có nằm mơ cũng không ngờ mình đang lên màn ảnh… Kiệt khoái trá mỉm cười, nó nghỉ tới tuần tới khi đưa cuốn phim nầy cho bà Tư coi, không biết bà sẽ nghỉ sao, nhưng nó thì nó biết nó sẽ làm gì rồi, cái gì chớ? không quá đáng đâu, con mụ thiệt là kẹo kéo, mình làm thấy bà cố tổ mà lâu lâu mới chi cho trăm bạc, phen nầy mỗi tháng mình phải bỏ túi năm trăm mới được, cái đó không phải là làm tiền đâu mà là tiền công mỗi tháng nào là sơn tường, sửa chửa tuy là phụ việc với dượng Tư nhưng cũng “chua” lắm chứ bộ chơi sao? Nghỉ vậy nó mỉm cười, mắt nhìn vào màn ảnh, mơ màng nghỉ chuyện xưa… ngày nó được khai cu.