Dù sao thì đó không phải là bà chủ nên mọi việc lại tiếp tục như chẳng hề có chuyện gì xảy ra, dù cửa phòng lúc này mở toang, ai đi ngang cũng có thể thấy được trận chiến đang hồi gay cấn. Ông chủ tiếp tục công việc dìu tôi đi lên mây cùng ông, tiếp chinh phục thâm cung của người mà ông hằng yêu quý như con gái ông vậy. Mọi vật trong phòng này đều vô tri vô giác, nên đâu biết rằng có người đang bị hiếp, đâu biết rằng ông chủ đang làm trò đồi bại với một cô thiếu nữ còn trinh chưa từng nếm mùi đời. Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường vẫn cứ tích tắc, còn chiếc giường thì cố gồng mình chịu hợp lực đang ngày càng tăng trên mình nó, phát ra tiếng cót két theo nhịp đẩy của ông chủ như muốn than thở giùm tôi. Những bức tường chung quanh âm thầm phản xạ lại những âm thanh nhóp nhép phát ra từ chốn thâm cung như không muốn một âm thanh nào lọt ra ngoài, sợ có người nào đó nghe thấy. Còn chiếc gương to của bàn trang điểm thì lặng lẽ quan sát hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau, lăn qua lộn lại trên chiếc giường nệm lớn đặt ở góc phòng.
Tôi như quên mất là mình đang bị người ta cưỡng hiếp, hai mắt tôi lim dim tận hưởng những khoái cảm mà ông chủ đang mang lại. Bàn tay tôi đưa lên xoa xoa vào hai núm vú một cách vô thức, hai đùi tôi kẹp chặt lấy ông chủ như sợ ông chủ dừng lại giữa chừng. Một cảm giác lâng lâng khó tả tràn ngập người tôi và đang dâng lên cao theo từng nhịp cử động của ông. Không biết ông chủ có biết tôi đang hưng phấn cực độ hay không mà ông cử động mỗi lúc một nhanh hơn và mạnh hơn. Ông bắt đầu thở dốc trong khi người tôi căng ra hết cỡ để tận hưởng từng cái thúc mạnh của ông. Mỗi lần thúc vô là ông lại đẩy tôi đến gần đỉnh vu sơn, và rối không chịu được nữa, tôi trân mình lên, ôm chặt lấy ông ghì xuống, cả người tôi muốn rung lên. Trời ơi, sao mà nó đã quá! tôi không ngờ nó lại sướng như thế này, mắt tôi mờ lại không còn thấy gì hết, chỉ thấy người mình đang bông bềnh trôi trên dòng sông Hằng có những vì sao lấp lánh.
Sau cùng thì khoái cảm cũng đi qua hết, đọng lại trong tôi chỉ còn sự hụt hẫng và trống rỗng. Tôi dần tỉnh trí lại, một nỗi buồn mênh mang đâu đó kéo đến tràn ngập hồn tôi, có cảm giác như mình vừa đánh mất một cái gì đó quý gía vô cùng. Cửa mình tôi bây giờ ướt nhẹp bởi tinh khí ông chủ và nước trong người tôi chảy ra. Tôi bắt đầu cảm thấy đau đau giữa háng, đụng tay vô thì thấy rát. Thỉnh thoảng một giọt máu hồng lẫn lộn giữa đám nước nhờn lại rỉ ra. Trời ơi, tôi đã làm gì vậy? Có cái gì đang đè nặng trên ngực, cổ tôi muốn nghẹn lại. Tôi đã bị hiếp bởi chính ông chủ của mình, nỗi nhục nhã bây giờ đang trỗi dây trong người tôi. Không chịu được nữa, tôi bật khóc. Những giọt nước mắt tủi nhục lăn dài trên má như những hạt châu sa. Tôi gục mặt vào hai bàn tay mình khóc nức nở.
Ông chủ cũng đã tỉnh táo trở lại, và ông cũng đã nhận ra điều tồi bại mà ông đã làm với người tớ gái mà ông vẫn thương như con. Mặt ông cúi gằm xuống đất như tội đồ đang đứng trước vành móng ngựa. Hai bàn tay ông nắm lại với nhau đặt giữa hai đầu gối, người ông rũ xuống tor6ng htậ thảm hại. Ông nói trong cổ họng:
– Xin lỗi con. Ông có ý định cưỡng hiếp con đâu ông chỉ vì không cầm lòng được khi nhìn thấy con đẹp như vậy.
Tôi biết ông nói thật như ông chưa từng gạt tôi bao giờ. Tôi biết mình cũng có lỗi trong chuyện này. Nếu tôi ăn mặc kín đáo một chút thì chuyện đã không xảy ra. Bây giờ thì nói gì cũng quá trễ, tôi lặng lẽ giúp ông thu xếp đồ đạc rồi trở về phòng mình nằm thổn thức trong uất ức nghẹn ngào. Tôi muốn hét lên thật to cho đã cơn tủi nhục, nhưng lại sợ bà chủ nghe thấy. Tôi bây giờ như người bị cướp, không còn gì để mất, trong lòng luôn cảm thấy trống rỗng và hụt hẫng, chẳng gì có thể bù đắp được.
Từ sau hôm cưỡng hiếp tôi, ông chủ trở nên quan tâm và săn sóc tôi nhiều hơn, có lẽ ông muốn chuộc lại lỗi lầm của mình. Ông mua cho tôi đủ thứ, cả những thứ tôi cần và những thứ không cần. Có bữa, ông nói với bà chủ:
– Anh định mua cho con Nguyệt cái xe máy để đi chợ cho lẹ. mai một em có cần nhờ nó chở đi đâu thì cũng tiện.
Bà chủ không hề phản đối, nên ít ngày sau tôi đã có xe máy để đi ra đường. Mộ thời gian ngắn sau, ông lại mua cho tôi một bộ áo đầm rất đẹp, nói là để tôi tiếp khách phụ ông chủ mỗi khi nhà có tiệc. Càng ngày ông càng chăm sóc tôi kỹ hơn và thường xuyên hơn. Thế nhưng, mối quan hệ giữa tôi và ông vẫn lạnh nhạt. Mỗi lần gặp tôi, ông chỉ nói một vài câu chiếu lệ rồi tắc tịt không biết nói gì hơn, mắt ông cũng không dám nhìn thẳng váo mặt tôi mỗi khi đứng đối diện. Tôi biết ông còn ân hận về chuyện đã làm. Riêng phần mình, tôi cũng dần thấy nguôi ngoai khi được ông chăn sóc tận tình, nhưng nỗi mặc cảm và tủi nhục thì vẫn ẩn chứa đâu đó trong lòng, thỉnh thoảng nó lại trỗi lên làm tôi khóc hết cả buổi hoặc khóc thâu đêm. Vết rách nơi cửa mình đã lành sau một tháng, nhưng vết thương lòng thì vẫn còn đó. Nó vẫn cứ đau hoài dù ông chủ đã cố gắng hết sức, dù tôi đã cố quên nó đi.