VN88 VN88

Em liếm sạch những giọt khí còn dính với chiếc lưỡi mềm mại

Bàn tay em nắm thật gọn, em xoe tròn, em xóc, xóc liên hồi khúc dương vật đang chuẩn bị nhả đạn. Không kìm nén được lâu hơn nữa, từng dòng khí theo nhịp tay em xóc phóng ra, phóng ra dính đầy trên mặt em, quanh miệng em.
Còn tôi, tôi chỉ biết nằm im chịu trận, nằm im trân ngườỉ ngắm nhìn em, ngắm nhìn từng dòng khí phóng ra trắng nhờ nhờ đọng lại trên mặt em trong khoái cảm tột đỉnh dưới ánh sáng của ngọn đèn ngủ em vừa bật.

Để nguyên những dòng khí trên mặt, bờ môi xoe tròn, em chụm lại, em bo chặt đầu dương vật như một điểm tựa để lưỡi em gẩy, em gại nơi đầu khất, nơi vừa nhả ra từng dòng khí nóng ấm trên mặt em và tôi chợt hiểu, em bật đèn làm gì?
Còn tôi, tôi chìm trong đê mê.

Em lại trườn người lên, với tay tắt ngọn đèn ngủ, căn phòng mờ ảo trong ánh trăng thấp thoáng ngoài ô cửa. Ngả người trên ngực tôi, em để bàn tay tôi ấp trọn bầu vú em, để vòng tay tôi vòng qua mông ấp lên trái cấm với bờ mu vun cao, với thảm lông êm mịn.

Tôi lại vào chốn lạc thú, dương vật tôi lại cứng ngắc khi những dòng tinh dịch của tôi trên mặt em chưa kịp khô…
Rồi dương vật tôi lại giật giật, lại phóng ra từng luồng tinh dịch nhờ nhờ trắng đục không phải trong miệng em, không phải trên mặt em mà là thật sâu trong âm đạo lồn em.

Em ru tôi ngủ là vậy. Tôi và em đi vào giấc ngủ trong thỏa mãn của khoái cảm tột đỉnh.

Tối hôm sau, trời chưa hẳn đã khuya. Chúng tôi ngồi bên nhau ngoài sân. Thủy tế nhị vào nhà, Lan và tôi ngồi lại. Ánh trăng trung tuần lại đưa tôi và em vào cõi mộng, đêm miền quê tĩnh lặng thật hữu tình, thơ mộng. Trước khi ra về, em quỳ hai chân, xổm người trên sân vục mặt vào lòng tôi, Dương vật tôi trật ra nằm trọn trong miệng em, khí từ dương vật tôi lại phóng ra đầy miệng em. Kết thúc một ngày tôi và em bên nhau.

*
*   *

Cơn nguy kịch của Bà đã qua.
Tôi phải trở về với cuộc sống thường ngày
Chia tay, những bàn tay chồng bàn tay. Em khẽ nói:
– Đừng quên mấy “Yêu nữ” này nhé!
Vâng! Lời em nhắn gửi làm sao tôi quên được, làm sao tôi có thể quên được cuộc tình “Hương đồng gió nội”. Các em đã dành trọn cho tôi.

Tiếp theo
Không biết đây là sự may mắn hay sắp đặt của tạo hóa mà khi trong quê, thím vợ tôi lại điện ra: “Bà mệt nặng về ngay” lại cũng là đợt vợ tôi vừa đi công tác vắng.
Sắp xếp hành trang, tôi về quê vợ làm nghĩa vụ của anh con rể.
Về quê, Bà vẫn nằm trên chiếc giường đặt gian nhà ngoài, vẫn mọi người trong họ, bà con hàng xóm qua lại hỏi thăm. Sau màn chào hỏi mọi người, ngồi bên Bà một lúc thím tôi giục tôi thay quần áo tắm rửa, nghỉ ngơi rồi còn ăn cơm.
Em chủ động xách giúp tôi túi đồ về phòng. Vẫn căn phòng lần trước tôi ngủ, căn phòng mà em đã cho tôi trọn vẹn hương đồng gió nội. Khi cánh cửa phòng vừa khép lại, tôi và em đã quyện chặt với nhau trong vòng tay ôm ghì, đôi môi quyện đôi môi. Bàn tay tôi lần xuống tìm đôi bầu vú, tìm trái cấm của em, nhẹ nhàng em gịuc tôi:
– Anh cởi thay đồ đi …
Mải ngắm em trong cái đắm đuối của cả tháng trời chưa gặp, em đã chủ động giúp tôi lần cởi hàng khuy, còn tôi kéo khóa trút bỏ chiếc quần ra khỏi người.

Ngước nhìn tôi như chờ đợi, như mời gọi trong ánh mắt si mê, bàn tay em lần tụt chiếc quần xuống ngang đùi để lộ ra vùng tam giác quỷ với thảm lông mượt đen ẩn hiện thấp thoáng dưới tà áo đang phủ xuống. Còn tôi, tôi chỉ còn duy nhất chiếc quần sịp nổi u hình thằng nhỏ đang cương lên, em lại giúp tôi kéo chiếc quần sịp xuống để thằng nhỏ hùng dũng vươn thẳng, chỉa vào em.
Ke đúng tâm điểm, tôi nhấn, khúc dương vật cắm phập, lút cán vào lồn em. Cứ thế, ở tư thế đứng tôi nắc, nắc liên hồi trong vòng tay ôm ghì. Em dướn người, em tỳ sát để đón, để phụ họa theo nhịp nắc của tôi. Khúc dương vật thò ra thụt vào trong âm đạo lồn em, khúc dương vật nhả ra trong lồn em những luồng tinh dịch nóng ấm, những luồng tinh dịch tràn trề, những lượng tinh dịch dồn xuống, đọng lại trong tử cung em, lượng tinh dịch thành dòng chảy xuống bắp đùi khi khúc dương vật vừa rút ra.
– Mình thế thôi anh nhé …
– ….
Tôi chưa kịp trả lời, em đã xoay người lấy chiếc khăn ở góc phòng lau sạch đi dấu ấn cuộc vụng trộm giữa tôi và em.
– Em ra trước nhé, ở lâu ….
Em bỏ lửng câu nói, lại tủm tỉm cười đi ra. Còn tôi cũng thủng thẳng thay quần áo ra sau.

Trời về khuya, tôi và em ngồi bên chiếc bàn nước kê ngoài sân. Khách đã về hết, chúng tôi xích lại thật gần bên nhau, bàn tay tôi mơn man trên bầu vú. Em ngước nhìn tôi:
– Sao con trai các anh, ngồi bên con gái là lần sờ, mắt thì cứ hau háu …
– Em biết sao không? – Tôi hỏi lại, ngắt ngang lời em
– Không biết …
– Vì! Ngày xưa khi Chúa trời dùng đất sét tạo nên người con trai, lại rút rẻ sương sườn tạo nên người con gái. Từ buổi sơ khai ban đầu Chúa trời chỉ dậy người con gái mang bầu, đẻ con, còn người con trai thì nuôi con với đôi bầu sữa căng tròn, đầy nhựa sống. Không phải bận nuôi con, người con gái suốt ngày rong chơi, mải tìm thú vui, sao nhãng việc con cái. Người con trai bèn tâu lên Chúa trời, Chúa trời quyết định: Người con gái hàng tháng phải hộc máu ra một lần để nhớ đến cái lỗi ngày xửa ngày xưa của mình và từ nay trở đi phải nuôi con bằng bầu sữa của người con trai. Thế là Người bèn lấy đôi bầu vú căng tròn từ ngực người con trai gắn lên ngực người con gái. Nên ..
– Nên … Em lại khúc khích cười .. Nhìn thấy gái là con trai các anh mắt cứ hau háu …
– Để tìm lại cái ngày xưa của mình.

Vừa tiếp lời em, bàn tay tôi vừa mơn man trên đôi bầu vú, còn em lại khúc khích cười và ngả thật sát vào tôi:
– Cho anh tìm cái của anh đấy! Em coi chừng mọi người cho …
Em mời hay em chiều tôi, tôi cũng không biết nữa. Chỉ biết bàn tay tôi lần trong áo, ấp trên bầu vú êm mềm, cương săn của em để tôi cảm nhận được cái mơn man khao khát của thằng con trai. Và rồi bàn tay tôi lần tìm đến vùng “Tam giác quỷ”, để bàn tay tôi lại được cảm nhận cái cảm giác thèm muốn, cái cảm giác khao khát chiếm đoạt vốn rỹ cố hữu của con trai.

Còn em, em có canh chừng được hay không? Mà đôi mắt em xa xăm quá, mơ màng quá, em ngả dần vào người tôi với hơi thở thật gấp gáp. Cũng như tôi, bàn tay em lần tìm, bàn tay em mơn man trên đùi, rồi không biết từ lúc nào nữa bàn tay em đã ấp gọn thằng nhỏ của tôi – Một thằng nhỏ đang nổi u, cứng ngắc trong chiếc quần sịp đang ép xuống.
Nhẹ nhàng em thủ thỉ:
– Mình đi ra sau vườn ngắm trăng đi anh! Anh sẽ thấy trăng miền quê thật đẹp, thật hấp dẫn …
Trăng khuya, trăng miền quê thật thanh bình, thật thơ mộng, ánh trăng như rắc vàng, rắc bạc rọi soi qua từng kẽ lá. Bước chân vui, trong vòng tay khoác vai, em đưa tôi vào sâu trong khu vườn sau nhà. Đến bên gốc cây nhãn già, em chủ động:
– Mình đứng đây anh nhé! Không lại …
Em bỏ lửng câu nói để tôi hiểu điều tôi và em đang muốn.

VN88

Viết một bình luận