Tôi với tay bật công tắt. Khi đèn trong ca bin sáng lên, thì tôi mới nhớ lại mình đang trần truồng. con bé vội quay mặt đi. Tôi mắc cỡ gom vội quần áo ra ngoài mặc vào rồi tìm chai dầu cho con bé. Vừa xoa dầu cho nó, nó vừa kể:
– Con bị dì ghẻ bắt đi bán vé số, nhưng con cũng muốn đi học. Dì đánh con, dì đuổi không cho con về nhà. Chú ơi chú chở con đi đi?
– Thế ba con đâu?
– Dạ ba con đi làm xa lắm. Mà ba cũng không thương con, ba bênh dì
Nói rồi con bé quỳ xuống như lạy. Tôi sợ quá đỡ nó dậy. Hơi ấm từ bàn tay tôi làm con bé đỡ sợ hơn. Đêm đó tôi phải đậu xe gần khu vực nhà dân để ngủ. Con bé mệt mỏi ngủ ngon lành. Nhìn nó phơi phới trong cái tuổi ăn tuổi ngủ, tôi chạnh lòng. A?h đèn rọi xuyên qua lớp áo ngoài, con bé không mặc áo cũng như quần lót. Ngực nó đang đà nảy nở, trắng muốt của cô bé thị thành, của một cô bé nữ sinh. Tôi run run đưa tay vuốt nhẹ qua ngực, ui cha, nó mềm mại làm sao ấy. Tôi chưa hề đụng vào da thịt con gái. Đó là tại tui, chớ mấy ông bạn tài xế khác thì tha hồ. Cứ mỗi lần ghé trạm, là ông nào cũng mấy đứa đeo bám. Khóe mắt con nhỏ còn hằn lên nổi sợ hãi. Bất giác, tôi cúi xuống hôn lên mặt con bé. Tôi nghĩ rằng từ đây mình sẽ gắn liền với cuộc đời của nó. Như một thiên thần, nó nhỏen cười trong mơ. Tôi hôn nó tới tấp, hôn khắp mặt mày, cổ rồi ngực của nó. Nó giật mình, nhìn tôi:
– Chú làm con đau, con nhột nữa?
Tôi nhẹ nhàng cởi những nút áo, hai vú nó ló ra. Nó mắc cỡ kéo hai vạt áo lại
– Kỳ quá chú, con nhột?
– Để chú xoa cho.
Nó bỏ tay ra. Tôi đưa tay xoa những vết roi cho nó. Không biết cảm giác thế nào mà nó lim dim đôi mắt. Tôi ôm ghì nó vào lòng. Tôi thương nó quá.
– Có chịu theo anh suốt cuộc đời không?
– Dạ?
Con bé chúi đầu vào ngực áo tôi. Nó khóc.
Sáng hôm sau tôi ghé chợ mua cho em hững bộ quần áo mới và những phụ tùng của con gái. Em phải có phụ tùng thôi, chứ tôi nhìn em trơ trụi như vầy, tôi không chịu nổi. Em chưa lành những vết thương, tôi không muốn em bị đau thêm. Em cảm kích trước tấm lòng của tôi.
Trong bộ đồ mới, con bé đẹp hẳn ra. Tôi lái xe, nó ngồi kề bên. Nó dựa đầu vào đùi tôi, kể chuyện miên man. Nó đâu có biết thằng nhóc của tôi dựng đứng từ khi nó ngả đầu lên đó. Em sẽ là vợ tôi, thế còn chần chừ gì nữa? Tôi yêu em thật lòng. Em là của tôi. Những ý nghĩ đó cứ ẩn lúc hiện, tôi khó lòng cầm vững tay lái. Tôi cho xe tấp quẹo vào con đường nhỏ rồi chui khuất vào rừng cao su. Tôi đỡ em ngồi dậy. Em ngoan ngoãn như đứa học trò trong vòng tay thân yêu của thầy cô. Tôi ôm em. Tôi hôn vào môi ngọt ngào của em. Em chưa biết được ý tôi, nhưng không phản đối. Và em cũng không nghĩ rằng mình phải phản đối vị ân nhân cứu tinh, và sẽ là đức lang quân của mình. Tôi vén mái tóc, bờ vai trắng nõn lồ lộ ra. Tôi liếm nhẹ vào đó. Em rùng mình. Một cảm giác lạ chạy khắp cơ thể, nó đi lòng vòng rồi bất chợt thắng cái két ngay con chim. Tức mỗi lần tôi làm cho em có cảm giác , thì tại con chim cũng bị rung chuyển theo. Cả tôi và em chưa hể biết ân ái, chúng tôi học cho nhau từng động tác. Tôi muốn nút lưỡi em như trong phim, còn em nhìn tôi chờ đợi. Rồi cả hai chúng tôi hòa quyện với nhau, nuốt của nhau ừng ực. Tôi nhẹ nhàng cởi áo cho em. Nịt ngực vừa vặn che khuá? hai hòn non đang lập lòe nở. Tôi thủ thỉ vào tay em:
– Em có muốn làm vợ anh ngay bây giờ không?
– Dạ?
Em gật đầu, mặc dù chưa hình dung làm vợ là làm cái gì, còn tôi cũng không biết sẽ làm gì nữa. Thôi kệ cứ theo bản năng, vì cứ nhìn vào nơi nào không có vải che trên thân thể em là tôi giật giật dương vật. Tôi cởi hẳn aó em ra. Hai đầu vú vẫn còn trắng hồng trinh trắng. Vừa nút lưỡi, tôi vừa mò xuống bên dưới. Rồi tôi cũng cởi cả quần em ra. Em nhắm mắt. Em không dám nhìn chính mình. Con chim hót nhiều lần, đã rỉ nước tự bao giờ.
Đặt em nằm xuống ghế nệm trong ca bin xe, tôi ngồi thụp xuống sau khi cởi quần áo ra. Tôi mân mê từ bàn tay, đôi vú. Tôi vuốt nhè nhẹ dọc theo hai bên háng. Em cứ co rồi lại duỗi. Em rùng mình khi tôi lướt nhẹ lưỡi mình qua đám lông tơ. Tôi không biết phải làm gì hơn là tìm cách đi vào cái lổ. Những màng nhớt bao bọc bên ngoài. Tôi đưa lưỡi mình vào tận trong đó. Em ôm ghì đầu tôi. Tôi hứng chí nút mạnh hơn.
Tôi đứng dậy vuốt lại con cu, rồi chìa ra ngay miệng lồn. Tôi ấn nó vào. Quaí , sao khó vào thế này? Tôi dùng hai ngón tay banh hai mép lồn em ra, nước nhớt chảy theo, bên trong đỏ hồng. Tôi đút cu mình trở lại, lần này nó chịu vô. Em nhăn mặt. Tôi ấn sâu vào.
Trưa hôm ấy hai chúng tôi làm thêm một lần nữa, cũng trong ca bin. Em mãn nguyện lắm.
Chuyện đã nhiều năm trước. Bây giờ em đã là vợ chính thức của tôi. Chúng tôi yêu nhau sâu đậm. Thỉnh thoảng em cùng tôi đi những chuyến xa. Qua rừng cao su dạo nào, em đòi tôi phải ghé lại. Những hình ảnh của lần đầu chưa quen việc, chúng tôi lập lại, nhắc lại rồi cùng cười?
Câu chuyện thứ hai: TÀI XẾ KỲ CỤC
Nếu như có những bác tài nhân hậu, thì cũng có những tài xế trời đánh. Đó là mở đầu lời chửi hiền từ của một cụ bà, nạn nhân không ai khác chính là bà. Năm đó bà còn rất trẻ, vì muốn đưa bà mẹ mình vào nhà thương lúc nữa đêm. Lúc ấy chẳng có taxi, cũng chẳng có xe Honda ôm đâu mà gọi. Dân chúng vùng nông thôn như bà muốn ra tỉnh phải đi những chuyến xe đó hoặc có giang những chiếc xe tải. Vì mời 2 giờ sáng, nên không cách nào kh1ac đành phải đón xe tải. Thấy bóng dáng của một phụ nữ, bác tài cho xe chạy chậm lại rồi dừng sát bên vệ đường.
– Bác ơi cho cháu có giang đưa mẹ lên tỉnh. Mẹ con bịnh nặng ạ.
Sau khi để mẹ tôi ằm băng sau của ca bin, tôi đành ngồi băng trước với bác. Không biết bác nghĩ gì mà cứ nhìn tôi cười hoài. Tôi chột dạ vô cùng.
– Cô bé có muốn tôi chạy nhanh không?
– Dạ có lắm chứ ạ.
– Vậy thì lấy dùm tôi gói thuốc đàng kia, tôi làm một hơi cho đỡ buồn ngủ là bay nhanh thôi.