Luân moi óc nghĩ đến một người bạn đồng hành. Bỗng trong đầu chàng loé ra một tia sáng. Chàng vừa chợt nghĩ đến Hoà, người chị hờ dâm đãng, vợ kết của ông Thời.
Luân nhấc điện thoại, gọi thẳng đến nhà ông Thời vì chàng biết chắc giờ này shop may của ông còn làm việc, ít nhất cũng phải 10 giờ đêm mới đóng cửa. Và chắc chắn là ông Thời còng đang coi shop.
Qủa đúng như vậy, từ đầu giây bên kia giọng Hoà trả lời:
– Alô. Ai đó?
Luân trổ ngay cái giọng ăn chơi của chàng:
– A! Anh Luân, khoẻ không? Bộ biết ổng hỏng có nhà nên gọi kiếm Hoà phải không?
Hoà nói xong, nàng cười nắc nẻ trong điện thoại ra vẻ khoái chí lắm.Luân nghe Hoà ướm lời, chàng tấn công liền:
– Thì biết ổng ở shop mới dám gọi Hoà chớ. Đã biết rồi còn chận họng. Hoà ác lắm nhe.
– Mà anh Luân kiếm Hoà có việc gì hôn? Bộ tính mời Hoà đi ăn riêng đó hả?
– Hỏng phải đi ăn không, mà còn đi Las Vegas nữa. Dám hôn?
Hoà cười khăng khắc trong điện thoại:
– Làm cái gì mà hỏng dám. Chưa chắc ai sợ ai à. Nhưng mà đi với ai, bao nhiêu người?
– Chỉ có Luân với Hoà đi thôi. Đi vậy mới vui chớ.
Hoà hơi ngập ngừng như suy tính một cái gì đó, rồi nàng nhỏ giọng:
– Rồi … Chừng nào về?
– Chừng nào Hoà muốn về thì Luân đưa Hoà về. Nhưng trễ lắm là chiều Chủ Nhật, tại thứ Hai còn đi làm nữa.
Hoà trở lại ngay với cái bản chất mất neat của nàng. Hoà nói một cách đĩ thoả:
– Lỡ Hoà không muốn về thì sao?
– Chừng đó tính sau. Nhưng nếu Hoà đi thì chuẩn bị đi. Một tiếng nữa Luân đến đón.
Hoà hơi hoảng hốt, nhưng nàng bình tĩnh lại ngay:
– Đừng đến đón, lỡ ai thấy phiền lắm. Hay là Luân chờ Hoà ở nhà hàng Denny đi. Mình ra đó kiếm cái gì ăn cho vững bụng rồi đi luôn.
Gác điện thoại xuống, Luân vừa xếp áo quần đồ ngủ vô chiếc xách tay nhỏ, vừa nghĩ thầm: “Có lẽ cô nàng cũng đang kiếm cớ nói dóc với ông chồng già.”
Một chút hối hận thoáng qua trong đầu Luân. Dù sao ông Thời cũng coi như một người anh cả của chàng. Nhưng Luân lại lắc đầu, xua đi ý nghĩ đó. Chàng tự nhủ: “Cái thứ đàn bà như Hoà mà chàng không chơi thì thằng khác cũng chơi thôi. Hơi sức đâu mà áy náy lương tâm.”
Chiếc Corvette tám máy của Luân đưa hai người từ nhà hàng phóng thẳng ra xa lộ, nhắm hướng Las Vegas trực chỉ.
Đoạn đường băng qua sa mạc, đồi núi chập chùng nhưng cả hai người không ai để ý đến. Chiếc xe thể thao đời mới của Luân nuốt gọn đoạn đường một cách êm ái.
Vừa lái xe, Luân vừa gạ gẫm dò ý Hoa:
– Hoà đi chơi một mình như vầy, có bị phiền phức gì không?
Hoà trả lời không một chút đắn đo:
– Ai dám làm gì Hoà đâu mà phiền phức. Hoà cũng phải có những riêng tư chủa Hoà chớ.
Luân cười thầm trong bụng. Chàng nghĩ: “Cái thứ đàn bà mà đã có ý ngoại tình thì có hàng trăm cách nói. Đi đụ bậy thì nói đại cho rồi, còn bày đặt riêng tư”. Tuy vậy chàng vẫn nói cho Hoà khỏi áy náy:
– Ờ. Luân thấy Hoà cũng phóng khoáng, có đầu óc Tây phương nên mới rủ Hoà đi chơi. Chứ cứ đi làm rồi về ru rú ở trong nhà hoài, chắc có ngày phát điên.
– Đối với cha con ổng, Hoà làm tròn bổn phận rồi. Hỏng lẽ bắt Hoà phải sống như ổng hay sao? Hoà đâu có phải là tên tù khổ sai…
Chiếc xe đậu lại trước một sòng bài lớn, bên trên là khách sạn để khách có thể ở đó, ăn ngủ và cờ bạc ngay tại chỗ.
Luân một tay kéo chiếc valise nhỏ của Hoà, một tay chiếc túi xách của chàng, giao chìa khoá xe cho người phục vụ rồi sóng bước bên cạnh Hoà đi vào y như một cặp vợ chồng.
Đến trước quay khách sạn, Luân hơi ngập ngừng khi người nhân viên hỏi chàng lấy mấy phòng. Lấy một phòng thì không biết Hoà có chịu không? Rủi đâu cô nàng có đầu óc Tây phương thật, chỉ nghĩ là lên đây cốt để cờ bạc, giải trí với Luân, coi Luân như là một người bạn không hơn không chịu thì ê mặt quá. Đã vậy mà nàng còn mét ông Thời nữa thì mặt mũi Luân còn ra gì nữa.
Nhưng nếu lấy hai phòng thì cũng như không. Chẳng lẽ đưa rước dụ dỗ một người đàn bà đẹp, dâm như Hoà lên tới đây để tối nằm một mình mà sục cặc thì vô lý quá.
Luân còn đang phân vân, chưa biết nói thế nào thì Hoà tuyên bố một câu nghe ngọt xớt:
– Lấy làm chi hai phòng cho uổng tiền. Mình lên đây để đánh bài, đi chơi chớ có ngủ nghê gì đâu màlo.
Luân lật đật nói nhanh với người nhân viên như sợ Hoà đổi ý:
– OK. Một phòng lớn.
Sauk hi làm thủ tục, ghi tên ghi tuổi, hai người đi thẳng lại thang máy lên phòng y như một cặp vợ chồng mới cưới đưa nhau đi hưởng tuần trăng mật. Cánh cửa phòng vừa khép lại Hoà đã tự nhiên phóng lên giường, nằm banh càng, duỗi chân duỗi tay một cách thoải mái:
– Sướng thiệt. Ngồi xe 4, 5 tiếng đồng hồ, giờ đặt lưng xuống, thiệt sướng còn hơn…
Hoà còn đang còn tìm một cái sướng nào đó để so sánh, thì Luân đã buột miệng nói:
– Sướng còn hơn …. Chơi?
Hoà cười ré lên hưởng ứng. Bây giờ chỉ còn có hai người trong phòng, nàng đâu cần giữ gìn gì nữa. Hoà nói luôn:
– Không. Anh nói vậy chứ Hoà thấy sướng không bằng.
Hoà vừa nói vừa nheo mắt nhìn Luân một cách tình tứ .
Luân đâu còn nhỏ dại gì nữa. Khi Hoà nhận lời đi với chàng là coi như cô nàng đã chấp nhận chuyện đụ đéo hết 90 phần trăm rồi còn gì.