Ngọc cứ trân người hưởng ứng một cách nồng nhiệt. Nàng say sưa đón nhận những giây phút thần tiên mà từ xưa đến giờ nàng chỉ tưởng tượng trong đầu. Dâm khí từ trong lồn nàng âm ỉ tuôn ra làm ướt nhẹp cả bàn tay Hoàng. Trong khi miệng nàng tự động kêu lên những câu mà chính nàng cũng không hay biết:
Chẳng cần Ngọc nói, Hoàng cũng thừa biết là cô bé này đã tới chỉ rồi. Em đã nứng lồn quá sức rồi, sắp phát điên lên rồi. Nếu không có cặc nhét vào lồn thì chắc không được rồi. Nếu không tại sao dâm thuỷ của nàng ra nhiều dữ vậy
Hoàng dùng một ngón tay ấn vào ngay hột le của Ngọc mà nghịch ngợm làm cả người Ngọc giựt ngược lên một cách tê mê. Các đầu ngón chân nàng co quíu lại.
Hoàng cũng đờ đẫn cả người. Sướng con cặc mù con mắt. Giờ này cơn thèm khát xác thịt đã dâng lên tột đỉnh, làm mờ cả lý trí. Hoàng tuột hẳn chiếc quần xí líp của Ngọc ra khỏi chân nàng. Rồi chàng tự cởi quần mình. Xong Hoàng nằm sấp lên người Ngọc, dạng hai chân nàng rộng ra. Rồi từ từ Hoàng đưa thẳng con cặc cứng ngắc nóng hổi của mình vào ngay miệng lồn của Ngọc và ấn sâu vào…
Chiếc xe chở Hoàng và Ngọc vừa khuất ở góc đường thì Ngà tức tốc thay bộ độ, nhảy ra xe lái thẳng đến nhà Hoàng.
Ngà cũng chẳng biết tại sao nàng làm như vậy. Ngà chỉ muốn chứng kiến tận mắt xem Hoàng chở Ngọc đi đâu. Hai người làm cái gì mà có vẻ lén lút, không rủ nàng đi như mọi lần.
Trong đầu ngà nổi lên bao nhiêu là thắc mắc. Haylà Ngọc, chị nàng, đã yêu Hoàng? Hay là Hoàng cũng yêu Ngọc? Mà nếu Hoàng yêu Ngọc thì tại sao lại âu yếm, vuốt ve và bóp vú nàng. Hay là Hoàng chỉ xem nàng như là một món đồ chơi?
Ngà quyết định phải tìm hiểu cho ra lẽ. Nàng không thể là món đồ chơi cho Hoàng giải trí như thế được.
Chẳng lẽ một người thanh niên hiền lành, đẹp trai, lịch sự như Hoàng mà lại rẻ tiền như thế sao? Hay là Ngọc có chuyện cần gì đó chỉ nhờ Hoàng đưa đi giùm? Và giữa Hoàng và Ngọc cũng chẳng có gì hết!
Ngà vừa lái xe vừa suy nghĩ mông lung. Đến trước nhà Hoàng không thấy xe chàng ở đó, Ngà lại càng hoang mang, không còn biết phải làm thế nào.
Trong đầu Ngà lại nảy ra những suy luận khác. Không lẽ hai người rủ nhau vào khách sạn. Vô lý. Ngọc không phải là hạng gái dám ngang nhiên đi theo một gà con trai vào phòng ngủ như thế. Ngay chính nàng vẫn mang tiếng là táo tợn liều lĩnh hơn Ngọc nhiều mà vẫn còn chưa dám nghĩ đến chuyện đó kia mà.
Ngà vừa suy nghĩ vừa lái xe vòng vòng nhà Hoàng. Nàng hy vọng sẽ bắt gặp hai người về nhà. Nhưng đậu xe chờ mãi mà vẫn chẳng thấy bóng dáng chiếc xe cũ kỹ thân yêu quen thuộc của Hoàng đâu cả. Ngà vừa định quay xe ra về thì giật mình thấy một chiếc xe thể thao thắng gấp sát ngay bên cạnh. Từ xe bên kia, Luân chồm qua hỏi:
– Ngà. Cháu đi đâu đó?
Ngà giật nảy mình. Nàng tưởng đâu là Luân, ông chú hờ của nàng, đã đọc thấu tim đen của nàng. Ngà ấp úng:
– Cháu đi chơi vòng vòng, nhưng lạc đường, định vòng xe lại.
Luân mỉm cười độ lượng:
– Vậy à. Thôi đã đến đây thì vào nhà chú chơi cho biết.
Vừa nói Luân vừa đưa tay chỉ ngay vào căn nhà mà Ngà biết là Hoàng share phòng ở đó.
Ngà ngỡ ngàng. Nàng đâu ngờ Hoàng lại share phòng nhà chú Luân. Trong suốt thời gian hai chị em nàng quen Hoàng. Ba người cùng đi chơi với nhau, Hoàng chỉ cho Ngọc và Ngà biết nơi chàng ở. Nhưng kỳ thật chưa người nào bước chân vào căn nhà này.
Ngà định thối thoát là để dịp khác. Nhưng ngay lúc đó, óc tò mò thúc đẩy nàng. Thôi thì đây cũng là cơ hội hiếm có để nàng tìm hiểu thêm về Hoàng. Và cũng là lý do đó để nàng nán lại, xem thử hai người đi đâu, làm cái gì và đến chừng nào mới về.
Nghĩ thế Ngà gật đầu vui vẻ:
– Cháu đâu có biết chú Luân ở đây.
– Chú ở đây lâu rồi. Tại Ngà đâu có thèm đến mà biết.
Ngà cười vui vẻ, lái xe theo Luân đến đậu ngay trước cửa.
Luân đến mở khoá, mời Ngà vào nhà một cách rất lịch sự … Chàng vui vẻ nói:
– Ba cháu suốt ngày vật lộn với công việc. Vả lại từ nhỏ đến giờ các cháu cũng ít có gần gũi với cha. Vậy mai mốt có gì cứ đến chú. Chú cháu mình dù sao cũng gần gũi hơn.
Ngà cũng làm bộ mỉm cười, nhưng trong lòng nàng đang thắc mắc xem Hoàng ở phòng nào. Ngà làm bộ hỏi Luân:
– Nhà chú Luân đẹp quá. Mấy phòng vậy chú?
Luân vô tình đáp lời Ngà:
– Hai phòng. Chú ở phòng này. Còn phòng bên kia cho một cậu sinh viên share.
– Nhà chú sạch sẽ ghê. Vậy mà cháu nghe người ta nói mấy người độc thân ăn ở bê bối lắm.
Luân vẫn tươi cười:
– Người ta nói đúng đó. Nhưng tại cậu Hoàng share phòng đi học suốt ngày, ăn ở trong trường, đến tối mới về. Cuối tuần lại đi đánh tennis, bóng chuyền, nếu không thì cũng đi chơi với bạn gái, đâu có ở nhà. Còn chú thì cũng đi làm suốt ngày, ăn cơm tiệm, đâu có ai nấu nướng gì đâu mà bề bộn.
Ngà điều tra khéo léo:
– Vậy hai người hỏng ai dẫn bạn gái về đây sao?
Luân dù là xem Ngà như cháu, nhưng khi nghe Ngà hỏi chuyện đó, chàng có muốn nói thật cũng ngượng miệng. Vì dù sao, Ngà cũng đã là con gái 20 tuổi rồi. Mà người ngợm của cô nàng lại coi được con mắt lắm. Con gái mà cao ráo, chân dài, da trắng là đủ dư sức thu hút đàn ông rồi. Đó là chưa nói đến gương mặt trái soan, nhìn thấy là muốn cắn một cái ngay tức thì.
Luân càng nhìn Ngà, chàng càng công nhận là con bé lớn mau như thổi. Chàng ước chi được “thổi” thêm vài phát nữa, chắc là Ngà đẹp phải biết. Nghĩ tới đó tự nhiên nước miếng từ đâu dâng lên làm Luân phải nuốt ực một cái. Ngà lập lại câu hỏi mà Luân chưa kịp trả lời:
– Chú với cái anh gì share phòng đó, bộ hỏng bao giờ dẫn bồ về đây sao?
– Thằng nhóc đó thì chú không biết. Chứ riêng chú thì đi làm suốt ngày, thì giờ đâu mà có bồ với bịch.
– Cháu hỏng tin đâu. Cháu chỉ cần nhìn sơ qua căn phòng là cháu biết… có đàn bà con gái đến hay không liền hà.
Luân vô tình mắc mưu Ngà. Chàng xăn xái:
– Đó. Cho cháu tự nhiên mở cửa phòng mà xem. Nhưng đừng có đi vô phòng người ta nghe chưa.
Vừa nói Luân vừa tiến tới xoay thử cái núm cửa ở phòng Hoàng. Cửa phòng bật ra vì Hoàng không bao giờ khoá cửa.
Ngà nghiêng người ghé mắt liếc sơ qua. Căn phòng thật gọn gàng ngăn nắp. Ngà xem chưa rõ đâu vào đâu thì Luân đã khép cánh cửa lại. Chàng phân trần:
– Không có người ta ở nhà mà mở cửa phòng cho người lạ xem. Phải công nhận là chú … Bất lịch sự quá.
Ngà đánh trống lãng:
– Con trai mà ăn ở ngăn nắp dữ vậy. Chắc là người khó tính lắm hả chú?
– Không. Cậu ấy cũng hiền lành vui vẻ lắm nay chớ. Không cha, không mẹ, không thân nhân bên này, cậu ấy tự lo riết rồi quen.
– Còn phòng của chú thì sao? Dám cho cháu coi hôn?
Luân hơi ngần ngại. Nhưng nghe câu hỏi thách thức của Ngà, chàng cho ăn thua luôn:
– Đó. Phòng chú đó. Cháu cứ tự nhiên.
Ngà tỉnh bơ đi lại mở cửa bước vào liền. Nhưng vừa bước vô nàng đã choáng váng vì nhìn thấy trên bốn bức vách Luân treo toàn là mấy tấm ảnh trai gái khoả thân đang ôm siết lấy nhau. Khuôn mặt của mấy cô gái trong tranh lờ đờ như đang sung sướng ngất ngây.
Ngà thấy rạo rực khắp cơ thể. Nàng muốn lui ra, nhưng cặp mắt lại không muốn rồi cái thân thể rắn chắc, cùng những bắp thịt cuồn cuộn của gã đàn ông trong tranh đang quỳ gối giữa hai chân người con gái.
Luân rất nhanh mắt. Chàng hiểu rõ từng phản ứng của Ngà trên nét mặt. Luân giả bộ bỏ ra sau bếp, mở tủ lạnh rót cho Ngà ly nước ngọt mà dụng ý của Luân là để ngà có dịp nhìn kỹ mấy bức tranh hơn.
Trước khi mang ly nước đến cho Ngà, Luân nhanh nhẹn rút trong túi áo của chàng một gói boat trắng, trút hết vào ly nước ngọt.
Ngà vẫn không hay biết. Nàng nhìn mấy bức tranh mà cảm thấy khô cả cổ. Vì thế mà khi Luân đưa ly nước, Ngà nốc luôn một hơi đến cạn. Luân gài bay:
– Ngà cứ ngồi đây xem ti vi. Chú đi tắm một cái cho mát rồi chú mời cháu đi ăn nhé.