VN88 VN88

Đút vô đi em định hành hạ chị đến bao giờ nữa

– Thảo lỡ để quên cái bóp tiền ở nhà rồi, xinlỗi nữa nha, hôm nay ngày đầu tiên khai giãng. Thảo vui qúa đêm qua gần sáng mới ngũ, nên thức dậy trễ, vội đến nỗi mà quên mất tiền ở nhà. Làm sao bây giờ, anh tin Thảo không?

Giọng cô bé như van lơn, như tha thiết, tôi tin lời cô bé. “Trên đời này có thứ dân đó sao? Người ta quên tính tiền còn chạy về trã tiền, nếu trã được thì coi như mình gặp số hên, đụng nhằm quý nhân. Đằng này quay về lại không có tiền trã. Thiệt đúng là ông trời trêu người, bắt người tốt gặp họan nạn mà”  Tôi ngĩ thầm lại đáp:

– Thôi Thảo đến trường đi, mình ít khi đi nghe giãng, chỉ lên trường hỏi bài mấy đứa bạn, coi trong trường thầy giảng đến đâu để biết mức độ tự học của mình. Khi nào mình lên trường thì nhất định sẽ kiếm để đòi nợ, mỗi ngày cứ đem theo tiền đợi tui đến”

Thú thật tôi chẳng hề có ý định tìm đến cô bé để đòi tiền. Kỳ lạ là tôi có cảm giác cô bé đả đem lại sự thay đổi lớn trong con người tôi, một con người đả vật loan một mình với cuộc sống với tương lai từ khi chị lìa xa để lại trong long bao ký ức không nguôi?

Nắng hắt hiu soi bóng qua kẻ lá lung linh ẩn hiện như những vì sao mõi mệt sắp gĩa từ bóng đêm. Đả năm giờ rưỡi rồi , tôi chỉ kịp về Ký túc xá tắm sơ qua rồi lập tức lean trường. Mãi ngồi trên giảng đường vắng tanh ngắm chiều rơi tôi thoáng nghe một  giọng nói thật nhỏ nhẹ:

– Anh Minh, mọi người đả về hết rồi !

Tôi khẽ quay đầu lại, thì ra là một nữ sinh viên nào đó cùng khoá với tôi. Tôi vốn chẳng nhớ người bạn này tên gì, đố với tôi chẳng chút quan trọng.

– Cả ngày làm mệt quá nên tôi quên mất hôm nay là thứ ba, bài giảng đả kết thúc lâu rồi, cô Hai tên gì? Ý quên, bạn tên gì vậy?

Vẫn quen thói đầu đường xó chợ, tôi buột miệng thôi. Nhưng dường như cô ấy có thể đọc được suy nghĩ qua ánh mắt.

– Em tên Hoài Thương, ngày nào cũng đi ngang qua nơi anh làm. Thấy anh vất vã quá.

Dạo trước tôi vẫn thường hay tự ái mỗi khi người ta nhắc đến việc tôi kiếm sống, nhưng bây giờ thì trở thành bình thường lắm rồi. Hoài Thương ngồi xuống bên cạnh tôi với lối nhìn như soi bói tìm kiếm vật gì.

– Hoài Thương kiếm gì đó, để quên sao?
– Thương để quên cây viết của cha tặng ngày sinh nhật.

Hông và mông cô ấy khẽ nhích và vô tình chạm vào người tôi, khoãng cách gần làm tôi cảm nhận được mùi thơm dể chịu của hoa hồng.

– Nước hoa thơm dịu quá đó Thương.

Thương không trã lời có lẽ là không nghe thấy câu nói, chỉ cúi xuống mong tìm cây viết nơi sàn nhà, chắc cây viết rơi đâu đó nên Thương quên nhặt. Khi cúi xuống, cổ áo rộng nên không che dấu  hết hai bầu ngực trắng được nịt lỏng bởi chiếc xú cheng màu đen. Màu trắng toát của hai bầu nhũ hoa tương phãn với màu đen của xú cheng bật nét quyến rũ kinh khũng. Hoài Thương khẽ ngẫn đầu lên và bắt gặp tia nhìn của tôi. Thương ngồi thẳng lên và khẽ kéo hai cổ áo lên một chút như ra dấu cho tôi biết là cô ấy biết rõ tôi muốn nhìn gì.

– Cây viết ở dưới ghế của anh, anh làm ơn nhặt dùm, mấy dãy ghế ở giãng đường này chật quá!

Không nói gì, tôi cúi xuống và dễ dàng nhặt được cây viết.

– Cám ơn anh! Anh Minh nè.. cả khoá vừa rồixôn xao khi biết kết quã cuộc thi cuối cùng vừa qua của anh. Thương rất tiếc và mong anh đừng nãn chí. Các thầy cũng buồn cho sinh viên xuất sắc như anh.

– Tôi mất học bỗng cho kỳ tới cũng không nghiêm trọng lắm đâu Thương, chỉ cực thêm chút xiú. Hồi trước đi sửa xe và cộng thêm học bỗng là đủ sống, bây giờ phải ghi số đề thêm cái bàn nhõ bán vé số cũng tiện mà?

– Thương mỗi sáng chạy ngang thấy anh có lúc hì hục, tay chân lem luốt. Thương không biết nói sao nữa, cảm thấy nao nao làm sao đó.

– Cuộc sống mà, phải tồn tại thôi Thương?

Cuối khoá học kỳ rồi, người thân cuối cùng của tôi cũng bỏ tôi, tiếc là tôi không đủ nghị lực để tập trung vào cuộc thi cuối cùng. Còn một tuần nữa là đến đợt thi thuyết trình, tôi bắt buộc phải đạt điểm cao nhất nếu như muốn thi cho học kỳ tới. Lần này tôi rất mạo hiễm, chọn chủ đề “Y? hí và tôn giáo”. Đây là chủ đề làm tôi rất thích thú và say mê, trước giờ chưa có sinh viên nào dám đề cập đến vì có quá nhiều chỗ không rõ ràng, nếu tôi khéo léo che đậy cho hợp lý. Tôi cười khi kết thúc một tràng giải thích nhỏ nhẹ.

– Anh Minh nè? Anh cười cay đắng quá đó? Hôm nay mới thấy anh mở miệng nói chuyện nhiều như vậy?

– Tôi ít nói hay tôi ít vào giãng đường đây?

– Mỗi khi anh vào, người ta đều đợi anh khi bài giãng kết thúc? Mà tại anh không biết thôi?

– À ra vậy?

Thì ra Thương có chút cảm tình với tôi, tôi bây giờ ngắm kỹ Thương. Gương mặt thanh tú khả ái với đôi mắt rất tinh nghịch, càng duyên dáng với một nốt ruồi nơi cằm, dưới đôi môi mọng đỏ tự nhiên, sóng mũi không cao nhưng cân đối với gò má ững hồng vì lớp phấn nhạt, mái tóc mượt mà chấm vai tôn thêm nét kiều diễm.

– Thương thật đẹp?

– Ba năm rồi, anh mới biết không sợ quá muộn sao?

Tôi thoáng chút ngạc nhiên, thì ra Thương đả học chung lâu như vậy sao.

– Hôm nay tôi có cảm giác thật vui? Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này đó Thương, cảm giác bang khuâng khó tã?

Thương khẽ chắp hai bàn tay và để giưã hai đùi thon dài, che đi khoãng trống do chiếc mini jupe tạo ra. Chiếc mini jupe may khéo quá, phũ lấy bờ mông tròn nảy nỡ như tô điểm, ôm lấy eo như tôn sùng cái eo nhỏ vốn nhỏ nay lại có cảm giác nhỏ hơn.

– Ba năm học chung với Thương, bây giờ tôi mới phát hiện một điều?

VN88

Viết một bình luận