Tôi sững người ra, có lẽ câu hỏi dại dột quá chăng hay là câu trả lời làm tôi bất ngờ. Đôii má phụng phịu nhõng nhẽo càng làm tôi thêm tò mò.
– Anh mới lên Sài Gòn thôi, cả mấy tháng hè dưới quê thật là buồn qúa, lên thấy cái gì cũng vui, nhất là khi đi xe bus như vầy!
Sau câu đáp lại của tôi cái đá lông nheo đến cô bé. Cô bé hơi giật mình và cúi đầu, có lẽ cảm thấy tôi sành điệu qúa sau cứ đá lông nheo hay là cảm thấy ngượng khi tôi ám chỉ việc cô ấy đi xe bus và va chạm thân thể với tôi. Xe bus dừng hẳn lại, hành khách lục đục chuẩn bị xuống xe. Cô bé có dịp nhích người ra xa tôi hơn chút, cô bé cười thật tinh quái rồi nhìn tôi và nói:
– Có duyên thì sẽ gặp lại mà! phải không?
Bóng dáng cô bé đã khuất, mọi người cũng đã kéo đi lũ lượt. Tôi vẫn đứng đó như tiếc nuối một bóng hồng. Pin pin .. tiếng còi xe làm tôi trở về với thực tại, tôi trở lại với vẻ nôn nao sau ngày giá băng vì thiếu chị, người chị tinh thần và cả thể xác của tôi, tôi bước thật nhanh về nhà chị. Chắc chị chờ tôi đã lâu lắm rồi.
Đã vào nhà chị rồi, cảm thấy thân thương sao đó, nhưng nhà vắng ngắt, muốn làm chị bất ngờ nhưng tôi lần này cụt hứng thôi. Linh tính báo cho tôi biết chị đang ở trường, tôi vội vớ lấy chiếc xe đạp xếp xó từ mấy tháng nay, phóng vèo đến trường chị để kiểm tra cảm giác của mình.
– Là cậu đó à! Mấy tháng nay không gặp cậu, học hành ra sao rồi?
Bác bảo vệ già trong trường này đã quen thuộc rồi, tuy đã già nhưng vẫn còn đủ sáng suốt nhận ra tôi đó mà.
– Dạ bác vẫn khỏe chứ, cháu khoẻ mạnh lắm nhưng chơi suốt cả mùa hè đó.
Tôi vừa trả lời vừ ngó dáo dát, dường như bác hiểu được ý nên tiếp lời tôi:
– Đến tìm chị họ của cậu đó hả, dạo này cô Thảo làm việc trễ lắm, đã gần hết rồi mà cô vẫn đến lớp cứ hì hục đọc và viết gì đó. Thật là người tận tụy hiếm có với học sinh mà.
– Dạ cám ơn bác, cháu vào thăm chị họ dạy.
– Cậu và cô Thảo khi nào về thì gọi tôi ra khóa cổng trường nhe, tôi đi nghỉ chút đây. Thật là già rồi yếu mà.
Tôi mỉm cười với ông bảo vệ già, chẳng phải vì thông cảm với tuổi già của ông mà bật cười vì chị và tôi dưới mắt nhìn của người ta là chị em họ đó mà. “hì, cứ mỗi đêm thấy bọn tôi làm việc thì lão sẽ giật mình, chết vì đứng tim trước những cảnh rực lửa cho xem, cái lão già! Không biết hưởng thụ được bao nhiêu mà gân cốt yếu qúa.” Vừa nghĩ, tôi vừa chạy thọc vào trường, ở cuối dãy hành lang các lớp học, có một phòng vẫn còn ánh đèn kia mà.
Qua khung cửa sổ, chị vẫn ngồi tư thế ấy, cái tư thế thân thương ấy, một tay chống lên khuôn mặt trái xoan yêu kiều tay kia cầm bút hí hoáy viết. Chị đã đeo kiếng rồi sao? Trong chị thật khác lạ với đôi kính trắng, toát lên một vẻ thần thánh và tôn nghiêm đến lạ kỳ trong mái tóc được búi cao, trước trán lòa xoà những cọng tóc dài làm nửa ẩn nửa hiện đôi mắt to, long lanh. Tiếng ve nức nở hay cõi lòng tôi xôn xao trước một tà áo dài xanh ngọc thướt tha. Tôi nhớ chị qúa! Nay được ngắm cho thoả thuê. Đằng sau làn vải mỏng lo ro chiếc cooc xe mà từng nghịch ngợm bóp nắn, cái quần sa teng tuy thật kín nhưng vẫn không che đậy được nhưng con bươm bướm được thêu trên quần lót đó, cái mà tôi rất thích khi chị mặc và đã nhiều lần thô bạo tuột phăng đi vì không chịu nỗi khao khát.
Không biết trôi qua được bao lâu, tôi thấy chị ngước mặt lên nhìn trần nhà và chợt thở dài. Tôi đã đứng trước cửa lớp, cả hai đều ngỡ ngàng. Cả hai đều nhìn nhau dù đã bước đến thật gần, im lặng. Tôi vòng tay ôm chị trong im lặng, vẫn đôi mắt ngọt ngào đắm đuối qua đôi mắt kính đó, đôi mắt đó thuộc về tôi lại càng long lay thêm. Đôi mắt ấy dường như ươn ướt, như bản năng đôi tay gân guốc tôi chui thật gọn vào chiếc quần xa teng chị, mười ngón tay giữ thật chặt đôi mông tròn lẳng chị như không muốn vuột mất. “uhm” Chị khẽ bật tiếng và chị khẽ nhún gót lên một chút trước bảng năng kỳ lạ mà tôi không thể kiểm soát đó. Tôi khẽ cúi xuống và ngoạm nhẹ lên môi chị. Toàn thân tôi một cảm giác êm đềm lan toả, chị rung động nhẹ, chớp mắt và từ từ nhắm mắt lại như tận hưởng giây phút ngọt ngào nhất. Gót chân chị hạ xuống nhẹ nhàng, nhưng miệng tôi vẫn níu kéo lấy môi chị, tôi cắn nhẹ như nỗi uất ức bao lâu vắng chị “uui”, tiếng rên khẽ của chị làm cả thân người tôi đổ về phía trước, dồn chị đến vách tường sau lưng, chị vẫn nhắm nghiền mắt khi tôi cúi xuống thêm một chút lấy môi chị, như một phản ứng tự nhiên chị hé môi và chiếc lưỡi chị đợi lấy lưỡi tôi, quyện chặt như chưa bao giờ xa cách. Hai tay tôi cứ thỏa thuê tung tăng trên đôi mông tròn lẳng, và như dưới một sự điều khiển vô hình khi những đầu móng tay búp măng nhỏ của chị khẽ luồn qua chiếc áo sơ mi học sinh vuốt dọc sóng lưng tôi, hai bàn tay tôi nhẹ nhàng nâng chiếc quần lót và tiến về phía trước như một đạo quân kiêu dũng chầm chậm tiến bước. Khẩn trương làm gì khi đối thủ đã khuất phục, vội vã làm gì khi kẻ địch đã không còn sức kháng cự bài học này tôi còn ghi trong thâm tâm mà, đôi tay dừng lại trước thảo nguyên mênh mông, phải chăng là nơi chôn xác của chính tôi. Chị vòng tay ôm lấy tôi, khẽ cấu vào lưng, chjị rung đùi và khép chân lại. Địch thủ định kháng cự ư ? , đã qúa trễ, hai ngón tay tôi tuy khá chật hẹp vì chiếc quần the và quần lót mông bó sát và hai đùi đã khép chặt, nhưng vẫn thừa sức khều nhẹ lên mồng đốc chị, thật nhẹ nhàng khoan thai như lão ngư ông lim dim mắt cho con cá cắn câu, nhưng vẫn ung dung, khi chạm đến đỉnh mồng đốc, hai ngón tay tôi khẽ dừng lại sàng qua sàng lại rồi hạ xuống. Nước nhờn của chị đã rịn ra, và căng nhẹ nhàng khêu, nước nhờ càng rịn ra nhiều hơn, hai ngón tay tôi đã cảm thấy ướt đẫm, tôi khẽ xoa nhẹ vào quần chị để xoá tan cái cảmgiác trơn ướt đó … Lưỡi chị buông lấy lưỡi tôi, chị mỡ to miệng để hóp thêm không khí, lợi dụng cơ hội đó, đôi môi tôi bó chặt đôi môi chị, lưỡi ngoáy sâu hơn nữa, tay chị khẽ bóp mạnh vào mông tôi, những móng tay của chị làm tôi cảm thấy rát.
– Ui, chị đau