Tôi hùng hục đụ hết đợt này đến đợt khác. Cái vú của bà chủ cứ cứng rồi mềm theo bàn tay nắn bóp của tôi. Cái lồn của bà cứ bóp thắt và nhả ra bặp vào như người bặp xì gà, coi dễ giận.
Bà chủ hối tôi giập mạnh hơn, mỗi khi hối như thế thì bà cầm lấy hai cẳng chưn kéo cao lên và đưa hết cái lồn ra cho tôi giã. Lợi dụng thế này, tôi ôm luôn một giò của bà cặp vào ngực tôi, rồi tôi giữ cái giò thẳng đứng như thế mà lết lẫn miết cho con cặc tôi ngoáy hết cỡ vào cái hột le đang chờ được thân cặc tôi đụng chạm.
Ra về với gia đình, tôi cũng không quên được Bonita. Đầu óc tôi lúc nào cũng tự hỏi không biết con nhỏ bây giờ thế nào. Tôi cứ bị ám ảnh về những vết lở loét ở vú, ở lồn con bé và không tưởng tượng được con bé còn bị thằng cha ghẻ hành hạ đến mức nào hơn nữa.
Nhiều lúc đang làm tình với vợ, chợt lởn vởn thấy con nhỏ nhăn nhó vì những vết cắn đứt nhủng nhẳng trên núm vú và cửa lồn loe loét dấu thuốc đốt, tôi bỗng khựng lại.
Thấy tôi đang hùng hục nắc và ngưng lại, vợ tôi trố mắt ngạc nhiên. Nàng tưởng tôi hết phong độ, đang dần đến giai đoạn xìu không cương cứng được nên nàng có vẻ tội nghiệp, vít tôi nằm xuống nghỉ trên bụng nàng.
Tôi nằm yên, con cặc vẫn còn nằm mềm trong lồn vợ mà nước mắt ứa ra. Dòng nước ấm rỏ giọt lên khoảng ngực trần của vợ khiến nàng càng thương tôi hơn. Nàng an ủi tôi: anh cứ nằm yên trong người em, khi nào muốn thì lại vui tiếp.
Tôi giụi mặt vào giữa hai vú nàng mà nức nức lên. Tôi ngào nghẹn nói với vợ: em tha thứ cho anh. Nàng tưởng tôi thố lộ sự yếu kém của mình, nên quính quáng trấn an tôi: không sao đâu anh, chúng ta đã cho nhau tình yêu bao năm rồi, nay anh có yếu đi cũng có sao. Em hiểu anh và nàng tới tấp hôn tôi. Nàng tìm bàn tay tôi, đặt lên vú và bảo tôi bóp đi cho giảm bớt sự nức nở trong lòng.
Tôi ngậm lấy vú nàng mà mút cho đầu vú mọng lên. Bàn tay kia tôi măn măn đầu vú khác, lắng nghe nỗi đau của Bonita đang chập chờn hiện ra trước mắt. Tôi cứ ôm ấp vợ như thế, cho tới khi cơn giận uất lên, tôi nghĩ đang đè thằng cha ghẻ của Bonita để nhét buồi vào mồm nó nắc cho hả giận.
Cặc tôi cứng lại, tôi co hai giò vợ tôi lên, gác chúng lên vai, đẩy người nàng nhướn tới trước, rồi bóp mạnh hai vú mà nắc lấy nắc để. Tôi nắc mệt đến phải há miệng ra mới thở được rồi khép chặt hai đùi vợ tôi quay con cặc tôi như trống thúc quân vào khắp lồn nàng.
Bà vợ mở to mắt ngạc nhiên thấy cơn dục vọng sóng cuốn của tôi. Nàng cũng giúp tôi nâng mông lên cho lồn ngoạm trọn cặc tôi mà xàng dữ dội. Mồ hôi bết nơi chân tóc, rịn ra giữa ức chỗ tiếp giáp hai vú của nàng.
Tôi nắc thêm vài hồi nữa rồi ồ ồ xả tinh dịch ra đầy lồn vợ tôi. Nàng tới theo nên dù tôi đã bắt đầu phóng tinh, nàng vẫn quặp chặt chưn để úm cái lồn cho tôi nắc nốt phần sót lại.
Đến khi cả hai thở rốc ra thì buông lìa nhau mà lịm dài tại chỗ. Tôi quay nhìn những giọt lệ sung sướng của vợ tôi ứa ra nơi đuôi mắt, con mắt da diết đa tình đã nhồi tôi hết đợt này đến đợt khác vào bể ái, nguồn ân. Tôi biết là tôi sẽ còn phải chết mê chết mệt vì nàng.
Xa rồi những ngày thong dong như gió, lãng đãng như mây, tôi trở về cảnh cơm nhà tình vợ để cố quên đi chuyến phiêu lưu, lãng mạn vừa qua. Nhưng tôi luôn như người đã lỡ mang trên lưng một cục gù thì không sao dứt bỏ đi được.
Đôi khi đang trên đường đi, tình cờ chợt gặp một khổ người nào đó giống như bà chủ hay Bonita, là sự xôn xao, lãng đãng lại từ đâu kéo ùa về, tôi để hồn lạc lõng trôi, nhớ về những ngày thiết tha vừa đánh mất.
Tôi thấy chợt vui chợt buồn, chợt quên chợt nhớ, đầu óc không còn sự sáng suốt và hồn nhiên thuở xưa.
Bạn bè thân quen cứ đánh giá tôi là kẻ si tình, già rồi mà còn đa mang hệ lụy để đến nỗi những ngày sắp cuối đời còn bị ám ảnh bởi những chuyện vẩn vơ. Song, hỡi bạn, nếu bạn cũng là người đa tình như tôi, cũng có những rung động thiết tha và những bàng hoàng trước sắc đẹp trời ban cho nơi những người phụ nữ, thì bạn sẽ hiểu cho tôi, sẽ vô cùng thông cảm và thương hại cho tôi.
Ơi những người tình chớm đi chớm đến, gieo cho nhau chi những quyến luyến dây dưa. Liệu có một sáng mai nào, những tâm hồn yêu đương còn hỏi han nhau một lời nhắn nhủ. Liệu có một buổi chiều nào, những người tình còn nhắc đến nhau, dù chỉ một chốc thoáng qua. Liệu có một đêm nào, ai nhớ ai phút ngắn giờ dài, trằn trọc liên miên, để rồi lén trao cho nhau một nỗi sầu, nỗi nhớ.
Tôi cứ băn khoăn, trăn trở vì những đợt sóng trào lên của một trái tim nóng bỏng yêu đương. Lắm khi như người mụ hẳn đi. Thể xác tôi ở một nơi, tâm hồn tôi lạc một nẻo, u u minh minh chẳng tìm thấy đường về.
Tôi đã bao lần đi nộp đơn xin một việc làm cho khuây khỏa. Nỗi hăng hái bào héo dần theo ngày tháng trôi qua. Sự nhẫn nại lâu dần biến tan như bọt xà phòng gặp nước.
Tôi đi về với cái bóng còm cõi của mình, nhiều khi gây phiền cho cả vợ con và người thân trong gia đình. Tội nghiệp vợ tôi thấy nỗi đờ đẫn của tôi nàng cứ hết lời khuyên răn, dành dỗ. Nàng chấp nhận những thói hư, nết đốn của tôi. Bao tình thương nàng nhường hết cho tôi đến quên đi cả tuổi hoa niên của nàng.
Nàng dốc lòng săn sóc tôi như con trẻ, lo từ miếng ăn, giấc ngủ, với cầu mong tôi có được một nụ cười. Lắm khi bắt gặp một nét tàn phai điểm nhẹ nơi đuôi mắt vợ, hay một xác xơ trên mái tóc người yêu, tôi tự trách mình đã gây phiền, gây lo cho người phối ngẫu.
Thét rồi tôi cũng chẳng còn thiết đi nộp đơn xin việc làm. Tôi cho rằng thời vận đã hoàn toàn ngoảnh mặt đi, không ngó ngàng gì đến tôi. Tôi sống lông bông như một thứ chùi gửi bám vào thân cổ thụ là vợ tôi để quên lãng sự hẩm hiu.
Tôi trung thành với cuộc sống cơm nhà lồn vợ, đắm đuối vào nguồn ân bể ái để nhận sự xẻ chia, an ủi của vợ tôi. Nàng hết sức chiều chuộng tôi, thỏa mãn mọi yêu cầu của tôi, chỉ để tôi còn thấy một chút yêu đời mà sống.
Tôi miệt mài rúc vào nách vợ, lấy thú vui thể xác mà bải buôi chờ thời. Những cuộc mây mưa ngày này sang tháng khác có làm cho tôi thấy mình mạnh lên, nhưng rồi sau khi tàn cuộc giao hoan, tôi lại trở về với nỗi lầm lì đáng ghét.
Thời gian này, vợ tôi quả là cứu tinh của tôi. Nhiều khi chính nàng đã khuyến khích tôi bằng những cử chỉ ân ái vô cùng phóng khoáng. Đến nỗi hầu như lúc nào nàng cũng để tự mình trần truồng cho tôi được nhìn ngắm nàng mà rã tan đi sự ấm ức.
Nàng thường đặt tôi gối đầu lên ngực nàng, dùng những lời nhẹ nhàng kể lể lòng yêu thương của nàng cho tôi nghe và xoa đầu cho tôi dễ vùi vào giấc ngủ. Tôi có giụi đầu vào cặp vú để trần của nàng khiến vồng thịt bị đè đến tức thở thì nàng cũng để yên cho tôi hưởng sự dịu mềm để khỏi thấy lẻ loi.
Tôi nũng nịu, hành tội vợ bao nhiêu thì nàng cũng cắn răng mà chấp nhận. Nàng bố thí cho tôi tất cả những thứ nàng đang có, tự do cho tôi mằn mò nghịch ngợm trên thân hình nàng.
Một trăm đêm đủ cả một trăm, tôi ngủ vùi trên lũng ngực vợ với quả vú sát bên mũi và một tay vẫn vân vê núm vú để không. Tỉnh dậy còn thấy sự tham lam của mình trên ngực vợ.
Nhìn ngắm nàng lơ mơ trong giấc ngủ, tôi bắt gặp dáng hình một bà tiên đang ở cạnh bên tôi. Trong giấc mơ, môi nàng hơi nhếch lên, tôi không nhìn ra đó là nụ cười hay sự chịu đựng nữa.
Mỗi lần nàng cần đi đâu chốc lát, nàng đều dặn dò tôi cặn kẽ mới đi. Nàng bày ra bàn mọi thứ, từ bánh trái, nước uống đến tờ báo, cuốn sách để tôi nhâm nhi chờ dợi nàng quay về.
Rồi buồn buồn tôi gục ngủ vùi trên trang báo đang đọc dở, khi nàng về thấy thế lại nức nở kêu rên. Nàng nhận hết phần lỗi do bỏ rơi tôi và xoắn xít nâng tôi dìu vào giường cạnh đó.
Tôi trấn an hết lời, nhưng nàng vẫn không chịu nghe theo. Cho đến một hôm, nàng về báo tin với tôi một job fair nào đó sắp khai diễn. Nàng huyên thuyên kể với tôi về những cơ quan tham dự vào kỳ hội việc làm này và nàng khuyến khích tôi cùng đi dự với nàng cho biết.
Tôi thờ ơ ừ hử cho qua vì không còn tin tưởng gì ở các cơ hội tìm ra việc làm tại các fair, phiết như thế. Rồi tôi cũng bỏ lãng quên, không một chút nhớ nhung gì. Đến ngày mở hội, nàng sửa soạn hớn hở và lôi tôi đi.
Thú thực tôi bước theo là cốt để vợ yên tâm chứ chẳng phải vì nao nức đi thử thời vận. Tôi lò dò ghé qua các gian hàng, mỗi nơi giúi vào tay các tờ quảng cáo về các chương trình hoặc việc làm của họ. Tôi nhận mà chẳng biết rồi có đọc hay chăng.