Nó liên miên thay đổi khi thì bú, khi thì liếm, khi thì nút, khi thì bặm chặt môi thành cái vành lồn cho con cặc tôi được mút khít rịt mà nắc khịch khịch cho đỡ ghiền. Tôi khoái muốn bóp vú nó mà ngại, tuy vậy cũng hối nó nằm xoay ngược chiều lên mình tôi để nó có thể bú cặc tôi mà tôi thì được dùng ngón tay mà chơi lỗ đít nó.
Con nhỏ chiều ý tôi, miệng cứ bú cặc no nê mà xích cái đít lần lai phía mặt tôi và dợm đưa một giò qua cổ tôi. Nguyên bộ lồn của con nhỏ giờ lơ lửng trên mặt tôi, nó hổng dám ịn xuống vì sợ bị cấn đau ở mấy chỗ tét rách. Tôi cũng chẳng đòi hỏi hơn miễn là thấy được cái lồn với những sợi lông loe ngoe trước mặt là đủ rồi.
Tôi lấy hai tay bành đít con nhỏ, dòm vô cái lỗ đít nhăn nhăn như đưôi mắt, xỉa một ngón tay vào tha tới tha lui. Lỗ đít con nhỏ phản ứng liền, nó tưa tưa nhúc nhích, tôi vít cái mông con nhỏ xuống và dùng lưỡi liếm vô cái lỗ nhăn đó. Tôi liếm và rà cái lưỡi ngập ngừng, khượi khượi cho nó cứng lên. Khi lỗ đít đã hơi dãn ra, tôi lấy đầu lưỡi đá đá vô, trong khi hai tay bành thêm cho mông mở lớn. Tôi len cái đầu lưỡi vô lỗ đít mà ngoáy mòng mòng.
Con nhỏ đang bú cặc mà thấy nhột nên vọc dữ trong khi cái đít thì lắc lia quanh đầu lưỡi tôi. Phần tôi cũng thấy đã nên cứ ển người thúc con cặc cho vô ngập miệng Bonita. Tôi phá lỗ đít mà lồn con nhỏ cũng nứng theo. Cứ mỗi lần con nhỏ sướng rùng thân mình là nước dâm của nó vọt ra nhễu lên khoảng ngực tôi mấy giọt. Con nhỏ nhổm mình tới lui làm cái lồn sàng sàng coi muốn độp một miếng. Lông lồn nó cứ rợn đứng dậy, lơ phơ chọc giận tôi.
Con nhỏ lồm cồm ủi dài người ở cái thế đang bò. Cả thân hình nó cà đu cà đưa, đánh đòng xa nhủng nhẳng trên mình tôi. Con nhỏ bú cặc tôi mà lắc lư mình nó tới lui. Hai cái vú lòng thòng cũng đánh đòng xa coi thấy ghét. Mấy lần tôi định chụp mà bóp cho đã, nhưng lại sợ đau con nhỏ. Nó cứ cà khịch đẩy đưa phía trên tôi, hai vạt váy đã bị cởi tuột hết nút, coi như con chó cái để bày vú lủng lẳng ra ngoài.
Tự dưng tôi nhớ tới bà chủ. Tôi tưởng tới cặp vú và cái lồn của bà mà cặc sửng cứng lên nhiều hơn. Con nhỏ hít hà vọc vuốt và nhả miệng ra mà dùng hết hai tay bụm nguyên cặc dái tôi mà sủi như người ta sủi cột nhà.
Tôi cũng nứng nên bú mút lỗ đít nó mau thêm. Tôi vớt cái chót thịt hơi lòi ra nơi lỗ đít nó, ngậm vào môi, cắn nhay. Con nhỏ húc cái đít loi choi vào miệng tôi, nhún nhảy đẩy đưa như bò người ra.
Tôi cố banh lỗ đít nó ra mà dùng lưỡi chọt chọt vô, uốn cong cái lưỡi lên lựa chỗ nhám mà đưa sâu vô phía trong lỗ đít. Tôi bịn cái mông con nhỏ kéo tới kéo lui cho lưỡi chọt liên miên. Bonita chúi người tới, nhỏng hẳng cái đít, lồn nó cà hinh cà hinh xàng xê như đang mài bột, nước khí nhễu trên vùng ngực tôi.
Nó tăng thêm nhịp vọc cặc tôi, lúc ngoạm nguyên con vào mồm, nút hóp má lại mà chà như miệng lồn đang được đụ. Nó bóp hòn dái tôi cái nào cái nấy muốn bể, nó vừa bú vừa rên hừ hừ. Giá như vú lồn nó không bị đau chắc nó đã trịn hết cả hai thứ lên mình tôi mà chà lết cho sướng.
Tôi xài lỗ đít con nhỏ dữ tợn nên lúc này nở lớn ra, tôi nhét một ngón tay vào sâu mà xoay tròn tròn ở trỏng. Con nhỏ ngoáy cái mông đều đều, khí dâm nhiễu mau hơn, lết bết chỗ ngực tôi.
Hứng tình, tôi lòn tay chụp lấy hai vú con nhỏ, tôi gặc tới gặc lui chỗ thịt phồng, tránh không se hay đụng vào những chỗ tét. Tôi bóp mạnh và tọng con cặc vào miệng con nhỏ. Tôi nắc hết đợt này đến đợt khác, cứ nghĩ là đang đụ bà chủ nhà bữa qua. Tôi tới lần và có bao nhiêu tinh trùng tôi phóng mạnh ra hết trong miệng con nhỏ.
Bonita hổng dè tôi xuất tinh nên sặc ho dữa dội. Nước mắt nước mũi đổ ra, miệng môi đầy chất đục bám đeo sền sệt. Nó trố mắt nhìn tôi, dùng trái bàn tay chùi bớt khí đó. Tôi bẽn lẽn ngồi vùng dậy, kéo con nhỏ vào sát bên mình và ngỏ lời xin lỗi sự bầy hầy của tôi.
Con nhỏ đeo lấy cổ tôi mà vuốt lên mái tóc, đáp lời không sao. Rồi nó dò hỏi tôi có đã chút nào hôn, tôi gật đầu tỏ vẻ hàm ơn nó. Con bé có vẻ ưng ý.
Tôi mệt nằm nguyên xi tại chỗ trong khi Bonita nhớn nhác vội đứng lên. Hai tay cài lại vạt váy, chưn lăng xăng muốn vọt đi. Tôi đưa tay ra định kéo nó xuống hôn lên môi lần nữa, nhưng con nhỏ chỉ kịp đưa tay lên miệng làm cái hôn gió rồi ba chưn bốn cẳng biến lẹ.
Khi Bonita về rồi, còn lại một mình, tôi buồn ghê buồn gớm. Anh bạn đi làm quá trưa vẫn không thấy về, nhà chỉ còn một mình, tôi đâm nhớ vẩn vơ. Nhớ vợ, nhớ bạn bè, nhớ những người tình muôn năm cũ, nhớ bà chủ, nhớ Bonita, ôi thôi loạn xạ.
Trời lại hây hây gió, luồn qua mọi cánh cửa rộng mở, khiến cho đầu óc lan man nghĩ đến những chuyện chẳng ra sao. Rồi nỗi phí sức sau mấy ngày đi làm tại nhà bà chủ, thiếm xực thêm mới lúc nãy Bonita vọc phá quá tay, tứ chi tôi đâm mệt mỏi rã rời, nhấc không muốn nổi, mắt thì ríp lại, không sao cưỡng được cơn buồn ngủ ào ào kéo đến.
Tôi chợp mắt đi lúc nào không rõ. Tôi ngủ mê mệt, lẫn lộn nhiều giấc mơ thay nhau kéo đến, chẳng có gì gẫy gọn, chẳng có gì sáng tỏ, nên cũng không thể nhớ mình đã mơ thấy gì. Chỉ biết rằng khi tôi thức dậy thì trời đã ngả sang buổi chiều, chút nắng nhẹ còn sót trên đầu ngọn cây nhàn nhạt.
Tôi nhoáng nhoàng mở mắt. Tôi có nhìn lầm chăng, vì vợ tôi đang ngồi cạnh bên tôi. Chợt ngạc nhiên, nhưng tôi bỗng đâm sợ, không rõ trong lúc mơ tôi có thất thố gọi hay nhắc đến tên ai khác lạ khiến bà xã sẽ có cớ vặn hỏi tôi lúc này chăng?
Cho nên tôi vờ như ngây ngô để im lặng chờ xem thái độ của bà vợ thế nào. Nàng cũng thi gan với tôi không kém, cứ ngồi im lìm như đợi xem tôi nói năng ra sao.
Một trăm anh đàn ông dù thương yêu vợ đến đâu đi nữa, vừa sổ lồng bay ra là mười điều may ra chỉ còn giữ một, nên anh nào cũng cun cút thủ thế khi về nhà. Tôi ậm ừ cho giờ khắc trôi qua, vậy mà tôi vẫn là người đành chịu thua trước.
Tôi xun xoe hỏi cô nàng: em xuống lúc nào vậy, sao không báo trước để anh đi đón. Vợ tôi cho biết tiện thể xuống thăm tôi, nhưng e báo tin sẽ khiến tôi bỏ dở dang công việc, nên lẳng lặng đi xe đò một mình.
Rồi không chờ tôi tỉ tê biện bạch thêm, nàng dứt dạt phán luôn một câu: nãy giờ ngồi nhìn anh ngủ, thấy anh thở nặng nhọc quá, có lẽ công việc không thích hợp với anh. Trước chỉ định ghé thăm anh rồi mai quay về một mình, nhưng nay thì em quyết anh phải về với em ngay đêm nay. Em không thể để anh khổ cực quá.
Nàng nói rồi rơm rớm nước mắt: anh gầy quá, trơ hết xương sườn ra, em có lỗi bỏ bê anh để anh vì miếng cơm manh áo cực quá, em không đành. Vừa nói, cô nàng vừa giụi mặt vào người tôi.
Tôi không ngờ cảm động đến thế. Tôi lúng túng vỗ về cô, mô phật, đúng là tôi ăn vụng còn kịp chùi sạch mép. Dù không có lòng dấu diếm bà xã, nhưng đã trót phải trét, tôi xí xóa cho qua: em đừng nghĩ thế, có thể tại anh chưa quen, nhẩn nha rồi sẽ thích hợp thôi. Em đừng bắt anh trở về, anh bạn đang cần, hai anh thay nhau chia đi làm nên sẽ nhàn bớt. Trước đến nay anh phải đi kèm học việc, chứ từ bây giờ mỗi anh đi một hai ngày có sao.
Tôi mạnh miệng nói thế, mục đích để hoãn binh việc phải quay về nhà tức thời. Dù sao có chia tay cũng phải một lời từ giã nhau, ai lại cun cút bỏ đi thì còn gì là tình nghĩa. Ấy nhưng tính vợ tôi vốn rất dứt khoát, nàng đã tính là chẳng ai mong cải sửa gì được nữa.
Cô nàng ngúng nguẩy lắc đầu, một cũng không, hai cũng ” nông “, còn bảo với tôi: anh cứ để em lo mọi việc, em sẽ trình bày để anh bạn của anh hiểu, thế nào thì em cũng đưa anh về gia đình ngay trong đêm nay.
Tôi hoàn toàn thất vọng, nhưng không có cách nào cựa quậy hơn được. Trong quá khứ đã vậy, hiện giờ cũng vậy, và cả sau này cũng thế thôi, điều gì cô nàng đã nghĩ là phải đúng, nàng khăng khăng làm liền, không trì không hoãn gì được.
Đã bao phen tôi chịu thua thì bây giờ có chịu thua thêm bận nữa thì cũng có gì khác đâu. Chỉ tiếc là chia tay đột ngột những tình hờ dửng dưng và chóng vánh như vầy, thế nào cũng mang tiếng là vô tình, bất nghĩa. Nhưng biết giải thích làm sao với vợ, với mọi người tình đây. Ngay như Bonita ở ngay kế một bên mà chút nữa đây chia tay e cũng không kịp nói một lời gút bai, dù chỉ là cái nháy mắt.
Thôi thì đành chịu lỗi với thế gian, khi những anh đàn ông đã vợ con rồi mà còn đèo bòng hoa bướm. Tôi buồn thiu trong lòng, nhưng chẳng lẽ lại lơ là, e vợ cho là có cơm lơ mắm, nên cũng bấm bụng mà vuốt ve cô nàng: em nằm xuống đây với anh một lát, chốc anh bạn về mình gửi lời chào cám ơn đã chứ.
Nàng nghe lời tôi, nhưng vốn cẩn thận, nàng bước ra đóng cửa nẻo rồi mới yên chí vào nằm. Đi đường ngồi lâu, cô nàng mỏi lưng, còn tôi vừa qua một cơn ngáo no mắt, nên dư thừa khả năng nịnh nọt vợ mình.
Bà xã vừa nằm xuống đã lim dim đôi mắt. Tôi ôm chặt nàng vào tay, ga lăng để nàng gối đầu lên ngực tôi. Tôi vuốt tóc cô nàng, hỏi han chuyện nhà, nàng nhỏ nhẹ nhất nhất trả lời mọi câu hỏi.
Thế rồi chưa kịp hỏi han thêm thì cô nàng đã ngủ mất. Tôi nằm nhìn miết lên trần nhà, lòng vừa len lén buồn mà cũng vừa hồi hộp. Chỉ sợ thình lình bà chủ nhà vớ vẩn gọi đến tán gẫu lung tung, hay Bonita nổi hứng bất chợt tạt qua gõ cửa ầm ầm là bể mánh hết.
Thú thật với quí vị và các bạn. Chẳng có anh đàn ông nào dám gồng mình lên mà vỗ ngực nhận là mình trung thành suốt đời với vợ cả. Một trăm ông thì chín chín ông rưỡi vừa thoát ra khỏi cửa là đã thấy ti toe ngay.
Khốn nỗi là vì ngày thường bó giò bó cẳng quá, như chim bị nhốt trong lồng, dù được nuôi ăn vỗ béo nhưng nào có thấy vui đâu. Hôm nào được vợ thả cho đi lang thang tí ti là mừng húm. Như chim sổ lồng, như cá thoát lưỡi câu, mắt ông nào ông ấy sáng như sao, cẳng chưn gì cũng nhanh và lẹ như sáo.