-“Mày nhặt được nó ở đâu hả thằng chó?” Dì nó hỏi rít qua kẽ răng với một giong tức giận pha nỗi hoảng sợ.
-“Dì biết rồi còn gì nữa” – Nó giễu cợt.
-“Đưa nó cho tao NGAY” Dì nó lên giọng.
-“Vâng vâng, được thôi. Nếu dì đồng ý làm một điều nho nhỏ cho cháu.”
Nó có thể nhìn thấy hàm răng nghiến chặt của dì nó. Dì nó đưa tay chụp lấy bức thư. Nhưng nó đã cảnh giác, chạy vòng ra cửa.
– “Cháu sẽ đưa bức thư này cho vợ chú Mạnh, và cả hàng xóm của dì nữa. Rồi tất cả mọi người sẽ biết dì là người thế nào!”
Một nỗi khiếp sợ bao trùm lấy gương mặt của dì nó. Chắc dì nó đã liên tưởng ra cảnh tượng thế nào nếu nó làm như thế thật.
Nó dợm bước ra cửa và tỏ cho dì nó biết là nó sẽ làm thật. Bây giờ dì nó đã hoảng sợ thật sự.
-“Khôôông! Đừng!” Dì nó thét lên. “Mày muốn gì?”
Nó quay trở lại phòng và chỉvào lá thư:
-“Cháu muốn nghe dì đọc to những dòng này, nhưng thay tên ông Mạnh bằng tên cháu”…”Và thay vì nói”Anh yêu” thì sẽ là “Cháu yêu”. Quá đơn giản!
– “Tao sẽ không làm thế, mày là đồ bẩn thỉu! ” Dì nó rit lên.
“Thế thì thôi cháu đi vậy. Chào dì!”
Nó dợm bước định đi. Nó nghe thấy một hơi thở dài như một quả bóng bị xì hơi.
– “Sau đó mày sẽ đưa tao bức thư chứ?”
-“Vâng, nhưng với điều kiện dì phải nói thật to, rõ ràng, và nhất là phải thật gợi cảm như là dì nói với cháu thật. Chỉ vậy thôi.”
-“Mày muốn tao nói thế nào?”
Nó chỉ vào bức thư, và dì nó đọc vài từ với giong run run…
“Cường…tao không thể nói được… và nhất là lại nói với mày, sử dụng tên mày…”
“Dì phải cố gắng thôi. không còn cách nào khác đâu…”
Nó tiến đến giơ bức thư trước mặt dì nó, giữ một khoảng cách chỉ để đủ cho dì nó đọc đượ thôi chứ không thể giật được. Dì nó bắt đầu đọc, và thay tên của nó vào:
“Oh, Cường, dì không thể quên được cái cảm giác khi ngậm con cu của cháu trong mồm, cảm nhận được nó bằng đầu lưỡi của dì. Cái cảm giác được con cu dài cương cứng của cháu cạ vào môi mới thật tuyệt vời làm sao. Cháu là cháu yêu của dì. Dì không thể quên được sự kích động khi lần đầu tiên được ngậm cu cháu, và cảm nhận được sự sung sướng khi cháu ra trong miệng dì. Cường ơi! Nuốt những dòng khí nóng hổi của cháu làm dì cảm thấy sung sướng đê mê, một cảm giác mà dì chưa bao giờ từng có trong đời…”
Cứ thế. dì nó đọc hết bức thư. Và sau khi kết thúc, nó để dì nó cướp lấy bức thư trong tay.
Dì nó chạy vội vào phòng để đốt bức thư, vừa đi vưa ngoái cổ lại nói với nó:
“Đấy, mày đi mà nói với mọi người! Sẽ chả có ai tin mày nếu mày không có cái này! Đồ chó chết khốn nạn!”
Nó không nói gì, chỉ mỉm cười, thò tay vào túi. Nó rút ra chiếc cat-set mini mà nó đã giấu sẵn từ lúc trước và nghe lại thử xem chất lượng của cuốn băng có tốt không. Tất cả đều thật tuyệt vời. Giọng của dì nó nghe rõ mồn một. Chất giọng lại hơi run run như bị kích động. Điều đó càng làm cho cuốn băng có vẻ thực hơn.
Nó làm một vài công việc cho đến chiều tối. Nó đi tắm và chuẩn bị một số thứ cho bước tiếp theo của kế hoạch của nó. Bước này sẽ diễn ra trong phòng của nó.Chắc dì nó đã đốt bức thư vì nó ngửi thấy mùi khét của giấy cháy bay ra từ trong phòng. Dì nó tránh mặt nó đến tận 6h tối.
Nó cứ để cửa phòng mở và chỉ mặc một chiếc quần short, áo phông khi dì nó bước qua cửa phòng của nó để đi xuống nhà. Dì nó đứng chống nạnh ở cửa và nói với nó:
“Rồi tao sẽ cho mày biết tay, thằng khốn nạn bệnh hoạn!”
Nó đang ngồi trên giường. Nó nhìn thẳng vào mắt dì nó, tay cầm chiếc cat-set và nhấn vào nút “Play”. Giọng dì nó vang lên trong cat-set: “…Cháu là cháu yêu của dì. Dì không thể quên được sự kích động khi lần đầu tiên được ngậm cu cháu…”
Nó nhấn nút “Stop” và thản nhiên nhìn cơn sốc trên mặt của dì nó…
-“Đưa ngay nó cho tao!”
Dì nó nhảy bổ lại chỗ nó ngồi. Nhưng nó đã nhanh nhen tránh ra chỗ khác. Không có cách nào có thể cướp được cuốn băng trong tay nó. Và dì nó cũng thừa hiểu điều đó.
Trước khi dì nó kịp nói tiếp, nó nói: