Con cu Thanh Ðạm đang cứng như một thanh gỗ, nó dài hẵn ra so gấp hai mắc tre non. Thanh Ðạm chịu không nỗi, nên bám vào vai của Hoàn Ân mà bắn vọt tinh khí chảy dài xuống lưng của Hoàn Ân. Thanh Ðạm sướng lắm, ôm ấp Hoàn Ân như trao trọn một nỗi niềm khoái lạc mà Ðạm chưa bao giờ được hưởng. Hai đứa múc gáo nước trong mát xối vào mình cho sạch bọt xà bông, lau mình nhau cho khô, mặc vào chiếc quần tà lõn, vội lần bước vào nhà vì bếp nung khói rơm, gạo chín thơm lừng, canh bí rợ nêm hành ngòn ngọt, cá cơm kho tiêu quây quần một mái ấm tình thương…
*
* *
Chỉ còn hai con trăng nữa, một nửa tháng sắp đến là Thanh Ðạm cùng với cha phải đi xa. Cả nhà đang cố công dồn sức dệt cho xong nốt những chiếc chiếu để mang lên tỉnh thành cho kịp dịp Tết. Tuy có bận việc đến đâu, Thanh Ðạm cũng mài công nhặt tuyển từng sợi lác để dệt một chiếc chiếu ân tình cho riêng hai đứa trãi trên giường ngủ mộng tình luyến ái. Buổi trưa nay, hai đứa khuân vác chiếu xuống ghe cho sớm, để kịp con nước ngày mai, anh Ðạm cùng cha tách bến lên tỉnh thành. Ghe chiếu đã đầy, xong việc khoan thuyền, nên hai đứa có thì giờ hú hí với nhau. Chúng nó chèo chiếc xuồng ba lá tách ra hẻm sông gần đám cây bần hái vài trái bần chấm mắm ruốc ăn chơi. Ðiểm hò hẹn của hai đứa cũng tình tứ thật! Ngồi trên chiếc xuồng bấp bênh sóng nước, mốm đút cho nhau từng trái bần cắn chua vào miệng. Ánh mắt nhìn nhau như muốn cạn lời yêu đương từ con tim mộc mạc…
Thanh Ðạm đứng lên vói tay hái thêm vài trái bần chua cho hai đứa. Hoàn Ân ngồi trên bệ thuyền ngước cổ trông lên, thấy con cu anh Ðạm đang thòng lòng trong quần cụt, Út Ân như thèm thuồng muốn nuốt được trái chín trên cây. Nó nghịch ngợm kéo tuột quần Thanh Ðạm xuống và cười khúc khích. Thanh Ðạm không phản ứng chi, tay đang vói lấy cành hái bần, níu chặt nhánh canh, hít lên thật mạnh mà đu đưa, nhấc chân khỏi ván xuống, nhữ con cu mình trước miệng Hoàn Ân. Con cu của Ðạm đang nứng, chỉ dài ra như cán của một cây ná bắn chim. Thanh Ðạm đung đưa, hai tay nắm chặt cành cây bần, thằng Ân há miệng to cố đớp con cu anh Ðạm vào họng như con cá cắn mồi. Sức đu đưa của Ðạm lúc càng nhanh, làm cho con cá muốn đớp mồi vào miệng mà chả được, Út Ân bè chộp hai tay bắt lấy hong bụng của Thanh Ðạm, bấu vào hai cái mông đít căn tròn, mà ngoạm lấy con cu nuốt gọn vào miệng. Thanh Ðạm bấu ghì hai tay trên cành, ngước mặt xuống nhìn Hoàn Ân nút bú cu mình rồi ngữa mặt lên rên rỉ… Hoàn Ân nuốt khí anh Ðạm cho đã khát…Khí tình trao gửi xong, Thanh Ðạm bỏ hai tay khỏi cành bần, ngồi quỵ xuống khoan thuyền mà thở sướng qua cơn lạc dục…
Bóng ngã xế tà, hai đứa chèo xuồng trở về nhà cho kịp buổi cơm. Trời đã chạn vạn tối, hai đứa quấn quít bên nhau chong đèn dưới ghe chài ngủ canh chừng chiếu. Ðốt thêm ánh lửa mù u, ung muỗi trong cái mẽ đất với vỏ cam, vỏ bưởi phơi khô. Ðêm nay, Hoàn Ân sẽ được gần anh Ðạm một đêm, để rồi sẽ nhung nhớ nhau hơn mãi tháng trời. Nằm ôm ấp nhau trên khoan thuyền chở chiếu bông, Thanh Ðạm hôn lên trán Út Ân như hứa hẹn ngày xa vắng nhau được gần như lòng mong ước… Thanh Ðạm lần mò xuống tận bụng, kéo tuột quần Hoàn Ân ra, nút nút vào con cu còn tràn đầy xuân khí của một cậu bé mới lớn. Con cu mới cương dài, ngóc đầu trong họng Thanh Ðạm chả được bao lâu, đã vọt khí ào ào trong miệng ấm của Thanh Ðạm. Ðạm nuốt gọn những luồn khí dục của Hoàn Ân mà còn tham lam nút cu thằng bé cho đến mềm nhũng mới nhã ra. Út Ân thoã mãn cơn say tình tứ, chìm vào giấc ngủ một cách hồn nhiên. Trên khoan thuyền còn cặm xào chờ giờ xa bến, tiếng gà gáy báo thức đến canh năm, Hoàn Ân tỉnh giấc phụ mẹ cơm nắm mo cau tiễn bước cha anh lên đường bán chiếu. Thanh Ðạm nhổ xào tre khởi sự việc đi buôn, hai mái dầm khua nước sông sâu, dần dần khuất bóng…
*
* *