Thanh ngơ ngác đọc đi đọc lại lá thư của Tâm. Điều gì đã xảy ra thế này? Tại sao Thảo lại là một nguyên nhân để Tâm rời xa Thanh… Tâm ơi! chẳng lẽ Tâm không hiểu rằng giữa Thảo và Thanh không thể có một tình yêu sao? Tâm ơi! Sao Tâm lại hành động như thế… Không thế nào… Không thể nào!
Đồng hồ đã chỉ hơn 12 giờ trưa, Thanh vẫn miệt mài bên những hồ sơ bệnh án, Thảo đi lại trước bàn làm việc của Thanh như báo hiệu là giờ nghỉ trưa đã đến từ lâu rồi và nhắc nhở anh dùng bữa trưa như thường lệ, giá mà như thường lệ anh đã ngẩng đầu lển cười vui vẻ với Thảo và tạm xếp lại những tập hồ sơ cùng ăn trưa với Thảo. Nhưng hôm nay Thanh vẫn dững dưng, anh hơi tỏ ra bực bội trước những quan tâm của Thảo. 12g30…
– Anh Thanh, đã nghĩ trưa rồi, anh nghĩ tay ăn cơm nhé!
– Ừ… Thảo này, em cứ ăn trước đi, từ hôm nay em không phải chờ anh ăn cơm nữa, chắc anh sẽ ăn cơm nơi căn tin, không phải phiền em nữa!
– Ô… Anh Thanh, anh sao vậy? Em làm điều gì anh không vừa ý sao? Thảo ngơ ngác.
– Không! Đơn giản là anh không muốn phiền em nữa! Cảm ơn những gì em đã làm cho anh trong bao năm qua! Thanh vẫn lạnh lùng.
– Anh Thanh! Em không hiểu gì cả.
– Thế này Thảo nhé! – Thanh gấp tạm hồ sơ như cương quyết một điều gì – Em ngồi xuống đây, anh nghĩ trước sau gì chúng ta cũng nên có một lần nói chuyện thẳng thắn với nhau – Thanh đến tủ lạnh rót một ly nước uống một hơi như để lấy can đảm, anh cững đặt một ly nước trước mặt Thảo đang ngơ ngác.
– Thảo à! Bấy lâu nay anh yêu em như một người em gái… Nhưng anh không ngờ điều đó đã gây ra rất nhiều ngộ nhận nơi em… Em đối xử với anh như thế nào anh đều biết tất cả, nhưng anh tiếc một điều anh không thể đáp lại tình yêu của em… Hãy lo cho hạnh phúc của riêng mình em à! Tuổi xuân không còn bao lâu nữa! Em hiểu chứ… Anh xin lổi! – Thanh nặng nề bước đi ra cửa.
– Anh Thanh… Anh đã có người yêu rồi sao? Đó là ai vậy?
– Ừ… Anh đã có người yêu… Em không thể biết được đâu! – Thanh bước đi vẫn không quay lại.
Trong phòng chỉ còn một mình Thảo ngồi than thở, cảnh vật trước mắt cô nhoè đi, cô không còn nhận biết gì xung quanh nữa.. Tại sao lại như thế!
Sao bổng dưng Thanh lại thay đổi thái độ với cô một cách nghiệt ngã như vậy? Bao năm qua tuy chưa được Thanh đáp lại nhưng cô vẫn biết trong trái tim Thanh hình như chỉ có một mình cô… Không có một người con gái nào khác… Vì thế cô đã hy vọng, cô chờ đợi… Chẳng lẽ cái giá chờ đợi ngần ấy năm mà nay chỉ trong phút chốc tan biến như sương khói hay sao? Không cô phải biết cho được nguyên nhân… Cô không thể thua cuộc một cách tức tối như thể mà không biết tình địch của mình là ai! Thảo cắn chặt những ngón tay của mình dấu tiếng hét xé lòng không để cho bật ra thành tiếng. Trong căn phòng chỉ còn lại một âm thanh nức nở đau đớn của một trái tim đau khổ.
Ngoài tiền sảnh nhà hát! Thanh ngồi nơi quầy nước, từng tốp diễn viên đi qua. Người Thanh chờ đợi rồi cũng đi ra. Tâm tươi cười vừa đi ra vừa trò chuyện với những diễn viên, hình như họ đang rất vui vì một xuất diễn thành công. Chợt Tâm thấy Thanh đang ngồi bên quầy nước, anh khéo léo chia tay với các bạn đến bên quầy nước nói nhỏ với Thanh: “Thanh chờ lâu chưa? Chúng ta ra ngoài công viên trước nhà hát cho thoáng nhé”. Cả hai cùng ra lấy xe, Thanh chậm rãi dắt xe bước đi theo Tâm. Cả hai yên lặng đi bên những hàng cây nơi công viên truớc nhà hát giờ đây đã vắng lặng, nhà hát đã tắt hết đèn, người bảo vệ cũng đã ra về. Thanh phá vở không khí yên lặng giữa hai người.
– Sáng nay Thanh đã nói rỏ ràng cùng Thảo rồi, hy vọng cô ấy sẽ hiểu.
– Sao Thanh lại làm như thế? Tội nghiệp Thảo lắm!
– Nhưng Thanh không thể… Tâm biết đó…
– Như thế có nhẫn tâm lắm không? Bao nhiêu năm qua Thảo đã chờ đợi…
– Nhưng nếu Tâm có ép mình thì cả ba chúng ta đều đau khổ hơn. Nhưng liệu Tâm rời xa tôi đó có phải là một hy sinh thật sự hay không? – Thanh trở nên dạn dĩ, nắm lấy tay Tâm – Cho Tâm thấy một đôi nhẩn trên tay hai nguoi – Thanh chỉ cần có Tâm, Thanh không sợ gì hết, Thanh sẽ bỏ tất cả đề chỉ có Tâm mà thôi. Tâm hãy nhìn đây đôi nhẩn này tuy không phải là một đôi nhẫn hôn phối, nhưng nó đã là một dấu hiệu để chúng ta gắn bó đời nhau, chính Tâm đã nói thế mà, đúng không?
– Đừng Thanh à! Thế giới này không phải chỉ có chúng ta. Tình yêu của chúng ta đã là một bất hạnh… Đừng Tâm à!
– Tôi không thể thiếu Tâm – Thanh ôm Tâm vào lòng ghì chặt, nơi công viên đá vắng hết người, con phố như đồng tình với họ, cũng lặng yên để cho họ có một chút riêng tư.
– Hay Thanh hãy cho tôi một vài ngày suy nghĩ nhé! Thật lòng tôi cũng không biết mình đã làm đúng hay sai – Tâm rời khỏi vòng tay của Thanh – Khuya rồi! Thanh về nghĩ sớm đi, ngày mai còn đi làm nữa, tôi muốn ngồi đây một chút rồi về sau.
– Tâm…
– Tâm cũng yêu Thanh lắm, điều Tâm mong muốn là Thanh được hạnh phúc! hãy tin ở Tâm, Bây giờ Tâm đang muốn tỉnh lặng một mình! không có chuyện gì đâu Thanh.
– Hãy giữ sức khỏe Tâm nhé!
Thanh lặng lẽ bước đi, nơi công viên chỉ còn mình Tâm ngồi thẩn thờ nơi băng ghế đá hút thuốc, dáng Thanh đã khuất từ khi nào, riêng Tâm vẫn ngồi bất động, chỉ có điếu thuốc trên môi vẫn cháy lập loè. Nơi một gốc tối, một bóng người con gái chợt xuất hiện tiến về phía trước mặt Tâm. Anh khó chịu định bỏ đi, nhưng…
– Anh Tâm…
– Ồ… Thảo? Em đi đâu đây? Giờ này sao em đến đây?
– Em đã đến đây từ lúc chập tối kìa… Em đi theo anh Thanh…
– Em…
– Em chỉ muốn tìm hiểu xem người anh Thanh yêu thương rất mực, dành trọn trái tim là ai… Em cứ chờ… cứ chờ đợi… và khi nãy em muốn hét lên một tiếng kinh hoàng… Trời ơi! Sao lại thế này!