VN88 VN88

Có vợ vú bự lồn rộng như vậy mà hổng cố đụ uổng quá

Chả vậy lấy nhau không năm nào bà xã tôi hổng mang bầu. Đẻ con, lò bả chưa kịp khô thì tôi đã rọ rẹ rúc vô đòi chấm mút chút chút. Bả cứ xỉ trán tôi mà than “ đồ đàn ông ham hố, con chưa kịp chui ra thì tía nó đã muốn chui
vào “. Ấy vậy mà không lần nào tôi đòi, bả nỡ từ chối.

Xóm tôi gặp đều khen vợ chồng tôi mạnh dữ, cái bụng bả lúc nào cũng lùm lùm đeo trống ở phía trước. Thấy tôi quá hăng trong chuyện ăn nằm hùng hục như heo, bà vợ nhiều bữa phân bua với tôi: kiểu này chắc tôi phải kiếm cho ông thêm cái máy nữa để ông chia xẻ bớt, chớ ông đeo riết chắc tôi chết sớm. Hổng biết bả nói chơi hay nói thiệt mà tôi chờ hoài có thấy bả tuyển ai đâu, nên thôi thì “ cơm nhà lồn vợ “ sẵn đó đêm đêm cứ leo nạp cho đỡ ghiền.

Tôi chúa ghét chị chủ phố tháng nào tới đòi tiền mướn đều ong ong cất tiếng nghe the thé như xé rách màn nhĩ. Con người chưa thấy dáng đã nghe tiếng chát chúa vang lên. Chị ta than là ông này, bà nọ lần khân chưa chịu trả tiền làm chị tới lui bắt mệt. Còn gia đình tôi lo chu tất nên chị ỏn ẻn khen tới bến.

Tôi hay càm ràm với bà xã: con mẻ cái miệng hổng để kịp mọc da non, chót chét như… Tôi định nói “ chót chét như miệng lồn “, nhưng sợ bà xã la nói bậy nên kịp ngưng. Nhưng bà xã chừng cũng ghét cay ghét đắng con mẻ nên lơ lửng đía vô: đàn bà mà miệng như ống nhổ, nói hổng ngưng. Người thì to lớn, vú bự cả đống, đứng với nữ mà cứ ển ển ra thấy nhức mắt. Giá cha nào làm đại chụp vô bóp chắc mẻ cũng nín khe.

Có bữa vơ tôi còn ngỏ cho tôi là con mẻ than thằng chồng mẻ điếc đặc, đêm nằm đâu chết đó, không nhúc nhích cục cựa gì được, mụ khó ngủ kêu thằng chả bóp dùm cái lưng cho đỡ mỏi, chả rờ vô còn bực thêm. Vợ tôi nói xong còn khích tôi: đâu bữa nào ông thử mẻ coi sao.

Tôi vờ như không nghe, nhưng từ đó tôi ghim trong đầu phải tìm cách hạ con mẻ một bữa cho biết. Hổng lẽ hối bà xã sắp đặt cho sự gặp gỡ này, nên tôi cứ giữ kẽ lơ lơ, còn trong lòng nôn muốn chết. Đã lỡ để hai bà qua lại trả tiền nhà, giờ đòi dành làm việc đó thì chắc bà xã nghi là cái chắc. Cho nên cứ phải “ ví dầu cầu ván đóng dinh “ che dấu sự mong muốn chớ biết làm sao.

May đâu kỳ này, thần may mắn đến bất ngờ. Như thường lệ, bà xã tôi hối tụi nhỏ đi học xong, ngồi nán lại chờ mụ Bảy tới để giao tiền rồi đi làm. Chờ hoài hổng được, bả lo đi khỏi trễ nên dặn nhóng lại là chút mụ đó có tới thì lấy tiền bả để trong hộp ra đưa cho mẻ. Tôi ừ ừ cho xong.

Vợ tôi đi rồi, tôi mới vạch trong đầu kế hoạch đưa chị chủ phố lọt bẫy bữa nay. Tôi chưa hề thấy mặt mụ ta bao giờ, nhưng nghe bà xã tôi tả mụ vú bự là tôi đã thấy khoái. Phương chi lại còn biết mụ khát tình vì thằng chồng yếu rệu nên con mẻ lâu không được ai cọ cạ thì chắc là tôi sẽ dễ ăn.

Tôi lẳng lặng lột quần lót đang bận ra dấu dưới gối đầu mà chỉ bận cái quần xà lỏn bên ngoài. Mới chỉ nghĩ tới mụ Bảy thôi mà con cặc tôi đã vọt ngỏng lên như cột buồm cứng ngắc. Tôi thò tay xoa xoa còn trí óc nghĩ tới mụ chủ phố của tôi. Tôi vọc con cặc cứng đơ, dài thòng lòng như con cắc kè bông. Tôi hít hà như đang mớm con cặc vô cái lồn mụ Bảy. Tôi ê a như thằng nhỏ đang tham lam bú vú căng sữa của mẹ.

Tôi đang thả hồn theo mây bay gió cuốn thì nghe tiếng mụ Bảy the thé lên: chị Tư còn ở nhà hôn. Tôi định lên tiếng ngay, nhưng nằm yên. Mụ Bảy mở rẹt cửa nhà tôi hỏi nhóng vô: có ai ở nhà hôn đó. Tôi cất tiếng rên hừ rừ như người bịnh. Mụ Bảy lại hỏi: ủa ai đau ốm gì vậy, anh Tư hả.

Tôi mở giọng khàn khan như người bịnh nặng: tui đau bụng quá chị Bảy. Suốt đêm đi té re muốn xỉu luôn, giờ bả đi làm tui lại muốn đi nữa. Đâu nhờ chị lên kiếm dùm chai dầu thoa cho tôi chút coi có đỡ hôn. Chị giúp tui chớ mệt quá tui cũng hổng nhớ để đâu nữa.

Mụ Bảy rợm muốn từ chối nên tôi lại vội la lên ối ối và làm bộ muốn ói mửa. Mụ ngập ngừng một chút rồi làm như than vãn: chèn ơi, ổng đau lệt bệt mà bả còn ham đi làm, hổng nghỉ mẹ nó một bữa ở nhà lo cho ổng. Tôi càng rền rĩ rên lên dữ hơn.

Tôi nghe mụ Bảy na lệt bệt tấm thân nặng kịch của mụ trèo lên cái thang gỗ. Cái gác tối thui nên mụ bị chóa, hỏi ròng riết: chớ đèn đâu hổng thắp để tối mù vậy nè. Tôi đổ lỗi tại đau quá nên ngồi dậy hổng nổi và chói mắt nữa, mụ Bảy lồm cồm bò vô chỗ tôi nằm. Mụ đưa tay quờ quạng tìm, tôi nhẹ xích mình ra cho mụ chạm vô. Mụ giựt mình la lên: chèn ơi, sao người anh nóng dữ vậy, đau làm sao.

Tôi càng rên hừ hừ và ôm lấy bụng lăn tròn. Mụ Bảy lấy tay giữ tôi nằm yên và hỏi thúc: dầu gió ở đâu. Căn gác có chút bẻo, cao giáp nóc nên nằm thì dễ còn ngồi cứ phải lom khom. Mụ Bảy loi choi như gà mắc đẻ, hỏi tôi chỗ để chai dầu. Tôi làm bộ nói đâu bên vách trong, hổng nhớ nữa, chị chịu khó vói qua lấy dùm, rồi lại ôm bụng mà la.

Mụ Bảy vừa làm vừa than: hai ông bà ngủ gì mà khổ cực quá, như vầy làm sao thoải mái. Tôi giả bộ góp theo: ối tiền bạc đâu mà thuê chỗ rộng chị. Ở dưới sắp nhỏ nằm lum tùm, trên này hai đứa tui phải cố co cố cụm chớ biết sao. Ai bì được với chị có nhiều căn cho mướn, ở đâu hổng có.

Mụ Bảy cứ lầm bầm trong họng mà cũng trườn người vắt qua tôi mà kiếm chai dầu. Đợi cho mụ ngả hết phần ngực ngang trên bụng tôi, tôi làm bộ lên cơn đau quặn chụp luôn lưng mụ đè xuống người tôi và la rống lên: ối đau. Mụ Bảy càng quính lên, tôi cảm thấy nguyên hai trái vú tổ chảng của mụ trịn lên bụng tôi nung núc.

Tôi làm bộ đau điếng nên lắc lư day cái lưng mụ mà miệng bải hải la tiếp: đau quá chị Bảy ui. Tôi cố tình vần vò cho cặp vú mụ cạ trên da bụng tôi gây cho mụ nứng. Tuy mụ đang lồm cồm kiếm dầu xức cho tôi mà hai cái đầu vú mụ đã mọng lểu lên cạ vào bụng tôi nhọn nhọn.

VN88

Viết một bình luận