VN88 VN88

Cho anh âu yếm lồn em nha

Tôi banh đôi chân của bà ra và đưa sát mặt vào lồn bà. Lồn bà lông đen phơi phới, hột le lộ ra, cửa mình nâu nâu, bên trong đỏ hon hỏn. Có lúc tôi bú hột le của bà, có lúc tôi liếm nhẹ cửa mình bà, cũng có lúc tôi vạch lồn bà ra mà thọt hẳn lưỡi vào trong mà quậy. Bà Minh chịu sao thấu! Bà rên xiết, vùng vằng, trào dâm thủy lênh láng, làm tôi suýt ngạt thở và văng ra mấy lần. Nhưng mùi dâm thủy hăng hắc của bà càng làm tôi bị kích thích hơn và bú liếm mạnh hơn.

cho anh au yem lon em nha

Full Cho anh âu yếm lồn em nha 18+

Bà Minh trạc độ 40 tuổi, thuộc loại tầm thước so với người Á châu. Thân hình bà rất thon gọn so với số tuổi (sau này tôi mới biết vì bà không có con). Bà trắng trẻo, để tóc dài ngang vai, khuôn mặt thông minh dễ nhìn, nhưng bà hơi bị vẩu nhẹ. Bà Minh thích mặc váy ngang đầu gối và đi giầy boot cao gót. Tôi ngờ ngợ bà là người Việt khi thoáng nghe giọng nói tiếng Anh của bà.

Trong một lần nói chuyện ngẫu nhiên với ông Tom, tôi được biết bà đúng là người Việt. Giáo sư Tom biết bà Minh vì hai người là dân đồng nghiệp. Trước năm 1975, bà từ Việt Nam sang Lào nghiên cứu chuyên đề gì đó. Sau đại biến 75, bà kẹt lại ở đó và lấy một ông giáo sư người Mỹ. Sau đó cả hai vợ chồng về Hoa Kỳ định cư, và bà kiếm được việc làm trong một đại học địa phương.

Theo giáo sư Tom, ông chồng bà Minh rất lớn tuổi, đã về hưu và bệnh tật rất nhiều. Có lẽ vì buồn chuyện gia đạo không con cái và đời sống xứ người cô quạnh, nên bà Minh thường hay tổ chức tiệc tùng mời bạn bè đến nhà chơi. Ông Tom hứa sẽ mời bà lại nhà giới thiệu với tôi vì hai người cùng là người Việt và cùng làm việc trong đại học.

truyen cho anh au yem lon em nha 18

Truyện Cho anh âu yếm lồn em nha 18+

Mấy tuần sau, giáo sư Tom giữ lới hứa, mời bà Minh và ông chồng lại nhà ăn cơm tối. Hôm đó tôi trổ tài nấu món sukiyaki mà tôi đã học lóm được của mấy bạn người Nhật lúc còn đi học. Đúng như ông Tom tôi kể, ông chồng bà Minh lớn tuổi, tóc bạc phơ, đi đứng chậm chạp, tay chân hơi run. Còn bà Minh thật là tương phản, bà trông trẻ trung, đi đứng nhanh nhẹn, ăn nói vui vẻ hoạt bát.

Khi nói tiếng Việt với tôi, bà xưng Minh và gọi tôi bằng tên ngọt xớt mặc dù bà lớn hơn tôi xấp xỉ một con giáp. Còn tôi thì vẫn theo kiểu Việt Nam, gọi bà là chị và xưng em. Theo bà kể thì bà ngày xưa bà học trường Ma Sơ, sau này đổi lên Gia Long. Lên Đại học thì bà chọn ban Khảo Cổ vì bà hằng yêu mến nghề này. Bà khen tôi nấu ăn ngon, học giỏi, chắc là đắt đào.

Bà Minh và tôi nói chuyện rất tương đắc, một phần vì bà khéo nói, một phần vì cả hai ít có dịp nói tiếng mẹ đẻ, và một phần vì tôi hiểu biết nghề chuyên môn của bà khá nhiều. Sau buổi gặp mặt ban đầu, chúng tôi gặp nhau rất thường, vì tôi cũng cần bầu bạn, nhất là bạn khác phái. Lúc thì bà hẹn tôi đi ăn trưa. Có khi tôi rủ bà đi xem xi nê hay xem triển lãm trong Đại học. Bà rất thân mật với tôi, còn tôi rất thoải mái với bà vì bà không điệu bộ, õng ẹo như mấy cô gái trẻ tuổi mà tôi giao thiệp trước khi đi làm xa.

Bà Minh tâm sự cho tôi đủ thứ chuyện. Bà lấy chồng vì hoàn cảnh bắt buộc chứ không phải vì tình yêu chân chính. Người yêu cũ của bà vẫn còn ở Việt Nam và hình như cũng lập gia đình rồi. Có lần uống cà phê, bà than đời sống gia đình thiếu hạnh phúc. Tôi hỏi kỹ hơn thì bà nói thẳng là ông chồng bà liệt dương từ mấy năm nay. Vừa nói bà vừa nhìn tôi với vẻ dò xét. Lúc đó tôi cũng vui miệng nói đại “như vậy chắc chị cũng thiếu lắm hả?” Tôi thấy bà mắc cở không trả lời, đỏ hồng đôi má, trông thật là đáng yêu. Lúc đó một ý tưởng hắc ám len lén vào óc tôi nhưng rồi nó tan biến đi ngay.

VN88

Viết một bình luận