VN88 VN88

Chao ơi, con cu của Dan vừa to, vừa dài, vừa cứng ngắc

– Vâng – Dan lúng túng trả lời – nhưng nó cách chúng cháu hơn 200 mét, tít ngoài đường chính kìa. Chúng cháu kiệt sức rồi và không thể lết ra đó. Hơn nữa, kính đã bị vỡ vì một cành cây rơi xuống. Xe lại không có hệ thống sưởi. Chúng cháu sẽ lạnh chết mất.

– Bố thấy sao???

– Chúng ta đâu còn phòng nào?

Cánh cửa được mở rộng ra. Anh chàng tốt bụng xuất hiện trước mắt Dan và Paul một cách hết sức lịch lãm. Gương mặt anh ta khá đến nỗi, người cha béo tốt đứng bên cạnh nhìn giống hệt một người tuyết.

– Hai anh không ngại khi ngủ chung phòng chứ. Tôi sẽ nhường phòng mình cho hai anh. Cũng không có nhiều đồ đạc ở đó lắm và tôi nghĩ chắc các anh cũng không lưu lại đây lâu.

– Vâng… – Paul nói trong ngập ngừng – không phiền gì anh chứ?

– Tất nhiên. Chúng tôi vẫn thu tiền như bình thường mà – chàng trai nhoẻn miệng cười.

– Okie, đồng ý – Dan cười đáp lễ.

– Các anh đi theo tôi. Nó ở tầng trên cùng của toà nhà này.

Đặt va ly xuống sàn, Paul làm vài động tác co dũi lưng, trong khi chàng trai chủ nhà tốt bụng dọn dẹp một ngăn tủ. Căn phòng khá lớn, với một chiếc giường bự mà nếu khéo léo, ba người có thể nằm vừa. Cả căn phòng trang trí theo không khí giáng sinh, có một cây thông nhỏ xinh xắn đặt trên chiếc bàn ăn gần cửa sổ. Trên trần nhà giăng một vài chiếc bóng đèn chớp tắt dịu dàng. Cả Paul lẫn Dan đều thấy ấm cúng như ở nhà.

Khi chàng trai chuẩn bị bước ra, Dan và Paul tới gần, giơ tay chào:

– Cám ơn anh nhiều. Tôi là Dan, còn bạn tôi tên Paul. Không có anh chắc hai chúng tôi ngủ ngoài đường mất rồi.

– Đừng khách sáo vậy mà. Tôi đâu có làm từ thiện đâu. Tôi là Michael. Tôi phải xuống nhà để chuẩn bị bữa ăn giáng sinh đây. Các anh nếu cần ăn gì cứ gọi phục vụ nhé. Chúc mừng giáng sinh.

– Chúc mừng giáng sinh.

Michael đóng cửa phòng lại, và Paul cùng Dan đồng loạt mỉm cười.

– Anh ta tuyệt nhỉ. Trên đời vẫn còn những người tốt bụng và đáng yêu đến thế sao?

VN88

Viết một bình luận