Tôi gặp thằng Gerald ở phòng tắm. Mặt nó cứ nghênh nghênh như thường lệ. Thật thấy ghét. Chắc nó cũng không thích các giải thưởng như tôi. Chỉ có năm chục đô. Giải toàn bang mà thế thì thật là ít.
– Chúc mừng chiến thắng. Tôi đã cố gắng hết sức nhưng không đánh bại được cậu. Cậu rất tuyệt vời.
Gerald giơ một cánh tay ra. Tôi ngạc nhiên trước thái độ của nó. Nhưng rồi vì phép lịch sự, tôi nắm lấy. Tay nó ấm và nóng, lại hơi run run khi tôi chạm vào. Nó hơi siết một chút rồi lại buông ra. Gerald nhe răng cười. Hàm răng nó trắng xoá. Tôi thấy mặt nó đỡ kênh kiệu hơn hồi nãy.
Hai chúng tôi vào hai phòng tắm kế bên nhau. Tôi nghe tiếng nó mở nước và tôi cũng làm vậy. Tôi xả vội tóc và để nước bắn vào thân hình mình. Bọn bạn tôi đang chờ ở phía ngoài.
– Ducan, cậu có biết việc đám học sinh trường mình đang tìm người đẹp trai nhất không? – Gerald hỏi vọng qua bên phòng tắm của tôi. Tôi nghe giọng cậu ấy hơi run một cách lạ thường
– Có. Nhưng sao?
– Cậu thấy thế nào? Cậu, uhm, và tôi là hai người cuối cùng trong danh sách. Hai chúng ta chắc chắn có một người đẹp nhất trường. Tuyệt nhỉ.
– Tôi thấy không quan tâm cho lắm – tôi tắt nước và bắt đầu lau khô người.
– Tôi nghĩ cũng tuyệt mà Ducan.
Tôi không định dây dưa vào cái vụ tranh luận đó. Tôi nhận ra mình để quên đồ lót trong cái ba lô đặt bên ngoài. Bố khỉ. Tôi quấn đại cái khăn quanh hông một vòng và đẩy cửa ra ngoài. Cánh cửa kêu kẽo kẹt rợn người. Một tay tôi giữ cái khăn, tay kia tôi lục tìm quần trong túi.
– Cậu xong rồi à, chờ tôi với, tôi ra ngay.
Thằng Gerald bước ra ngay đúng lúc tôi moi được cái quần lót. Nó á lên một tiếng và tôi thì làm đổ cái ba lô xuống sàn. Mọi thứ văng ra tùm lum. Theo quán tính, tôi buông tay. Cả quần lót và chiếc khăn rơi xuống. Thằng Gerald trợn tròn mắt. Nó đã nhìn thấy sạch trơn thân thể của tôi.
– Cậu… cậu… tôi…
Tôi ghét cái cách hắn lắp bắp như vậy. Tôi chộp ngay cái quần lót và rút vào trong phòng. Tôi mặc đồ rồi bước vội ra. Thằng Gerald đã dọn xong đồ của tôi vào lại balô. Hắn trao nó cho tôi và cười ý nhị. Tôi nhếch mép lại rồi đi vội ra ngoài. Nó bám theo ở đằng sau.
– Đừng lo lắng hay ngại ngùng. Chỉ là tai nạn thôi mà Ducan.
– Thì tôi có nói gì đâu nào. Tôi chẳng hề xấu hổ khi bị cậu nhìn thấy cặc của mình. Nó trông được đó chớ – tôi lấp liếm.
– Ờ… thì cũng được. Trông nó cũng đẹp.
Tôi quay phắt người lại và nhìn nó. Câu nói lấp của tôi được nó xác nhận một cách chân thành. Nhưng rồi tôi bước tiếp. Tôi thấy nhức đầu vì nó.
– Cậu đi về bằng cái gì? Có cần tôi cho quá giang không? Từ đây về nhà cậu thì xa lắm.
– Cám ơn. Các bạn tôi đang chờ ở ngoài kia.
– Vậy thôi, rất tiếc. Chúc cậu vui vẻ.
– Cám ơn lần nữa – tôi lườm nó nhưng may mà nó không thấy. Cái thằng… thiệt là.
Gerald quẹo qua chỗ hốc cây. Tôi thì đi thẳng qua đường. Tôi tìm đám thằng Luke nhưng không thấy chúng. Lũ khỉ. Chắc chúng bỏ lên tiệm trò chơi điện tử trước rồi.
Lúc tôi đang còn bối rối không biết nên chờ xe buýt hay kêu một chiếc taxi thì một chiếc Ford trờ tới. Thằng Gerald ngồi đằng sau, hạ kiếng xuống và mời tôi vào. Thôi kệ, đi ké cũng tốt.
– Cậu đi đâu?
– Tôi muốn đến phố Main, chỗ tiệm điện tử New Line.
– Rất sẵn lòng. Chổ đó cũng nằm trên đường về nhà tôi. Chú Thomas cứ đi bình thường nhé.
Nó giàu thật, có cả tài xế xe riêng.