VN88 VN88

Căn phòng ngập tràn hương vị tình dục

Tiếng ngáy của Quang làm Phượng tỉnh giấc, nàng nheo mắt nhìn đồng hồ đã gần chín giờ sáng; Phượng uể oải ngồi dậy sau một cuộc làm tình cuồng loạn, môi nàng còn đọng bệch tinh khí chưa khô, nàng quệt mép rồi quay sang Quang. Chàng vẩn còn ngủ trong tư thế trần truồng khêu gợi, bệch khí dầy cộm sền sệt còn dính một bên háng Quang, những bắp thịt săn chắc cường tráng trong làn da nâu dễ lôi cuốn đối tượng vào dâm loạn; da thịt chàng giống Hiệp như một bản sao, tất cả đều không lông, trơn tru- mịn màng giống da con gái; chỉ khác ở chổ Hiệp trắng còn Quang thì sậm hơn, Hiệp trông thư sinh còn Quang có vẻ phong trần từng trải và nhất là Hiệp có mùi da thịt rất đặc biệt mà ở Quang nói riêng hay tất cả đàn ông nói chung không có được. Một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu Phượng sẽ có một ngày nàng làm tình với cả hai người một lúc, vừa được ngửi mùi da thịt Hiệp vừa được chết ngất trong cuộc làm tình dẻo dai của Quang. Thấy khó chịu trong âm đạo vì chất dâm thuỷ còn rịn rịn bên trong, nàng đứng lên đi vào phòng tắm.

Gã đàn ông Honduras mặc bộ đồ ông già Noel đang đẩy chiếc xe treo đầy đồ chơi trên bải, biển lủ trẻ xúm lại như đàn kiến, nhiều đứa nghịch ngợm bức vài sợi râu rồi chạy tét trong khi những đứa khác reo hò thích thú làm Phượng cũng cười theo:
– Sao anh chàng sung sức đồ ăn có ngon miệng không?
– ừm! …cũng giống thức ăn việt nam quá đi chứ!…cám ơn chị!
Phượng trề môi:
– cha! ….lịch sự dử hôn!…chị …chị , em , em hoài nghe chán chết!…bộ em già lắm sao?
– Không có!…tại quen miệng thôi!…vậy chớ..
– Biết rồi…định hỏi tuổi phải không?…..nhỏ hơn anh bốn tuổi, được chưa?!
– Sao biết tuổi tôi?
– Thôi đừng có nai tơ nữa mà!….cái cuốn album dầy cộm mà em coi trong Strip-tease thì tuổi nào mà không có!
Quang cười ngất:
– công nhận ! cũng thông minh thật!
– Không thông minh làm sao chịu nổi cái mặt nầy, xí!
– Vậy làm em tôi thì phải ngoan nghe chưa!?
– Chưa chi đã “chãnh” rồi kìa!…không ngoan thì đã chạy mất hồi hôm rồi!…sung quá chịu gì nổi!!?
– lâu lâu mới được như vậy thôi!
– ừa! Nói nhớ nhe….may mốt còn dai như vậy em thiến thì đừng trách!_dứt lời nàng bóp mạnh vào đáy quần short của Quang.
Quang giả vờ hết hồn ngó quanh:
– suỵt! Đừng có làm ẩu nghe, ở đây là public đó!
– Thôi đi! Mặt ông mà sợ ai, bày đặt!….hỏi thật nhe anh ở đâu đến vậy? Đừng nói là dân bản xứ nhe!
Quang hớp miếng beer, để tránh sự nghi ngờ chàng cười mỉm:
– Sí!..anh là dân Sydney lai việt chính cống!
– “Sí” là gì?
– Tiếng Spanish là “No” đó cưng!
Phượng nhéo vào sường non của Quang:
– Ở ÚC thì nói đại đi bày đặt…Sydney-Vietnamese!..muốn chết hả?
– Ui da! ..thì giỡn cho vui mà, làm gì nhéo đau quá vậy!?
– Ai bảo sạo sự làm chi!…hỏi thiệt nhe, ngoài nghề Stripper anh còn làm nghề khác không?
Quang phì cười:
– nghề nào tôi củng làm được hết! Ngoại trừ nghề móc túi là chưa thử qua!
– Đừng có giởn nữa mà!…còn anh đó nha, đàn ông gì ăn nói cộc cằn quá hà…lại xưng “tôi” với em nữa!
– Oh! Sorry, tại quen miệng rồi…anh xin lổi em nhe!
– Thấy ghét!…không muốn xen vào đời tư của anh thì thôi! …không hỏi nữa!
– Thật ra tôi…ý quên anh lấy cái Master of Sciences lâu rồi nhưng vì không có vận may nên phải đổi nhiều nghề!
– Anh có biết làm quản trị kinh doanh không?
– Ba năm kinh khủng rồi đó cô bé!
– Kinh khủng là gì?
– Là kinh nghiệm đó! Vậy mà không biết!
– Nói chuyện đàng hoàng đi mà…giỡn hoài!
– Nhưng mà em hỏi chi vậy?
– Để em giới thiệu việc làm cho anh!
– Không cần đâu! Mắc công mang ơn lắm!
– Nói vậy mà nghe được đó hả?

Quang cười ngất khi nhìn nét quạu quọ của Phượng:
– thôi mà ! chọc chút củng không được…thật ra anh thích phiêu bạc rày đây mai đó hơn là ngồi một
chổ!…chán lắm!
– bởi vậy dòm mặt biết phong trần lang bạc rồi, khỏi cần quảng cáo!
Quang le lưỡi chọc tức:
– thật ra con người đều có số mạng sẵn rồi không thể miễn cưỡng thay đổi được! Cũng như em là
tiểu thư con nhà giàu có, điều đó không phải ai muốn cũng được!
– thôi thì tuỳ anh vậy!…em biết! hỏi nhiều quá anh sẽ không thích, đàn ông các người là vậy đó!
– Vậy rồi …..bộ giận anh hả?
– Ưøa đó!…Ai bảo sạo sự làm chi!…hỏi thiệt nhe anh có yêu em không?
Quang ngó lơ tránh cặp mắt của Phượng:
– tại sao em hỏi câu đó!…đừng dại em à, đời anh còn long đong lắm không có tương lai đâu!
Phượng giật mạnh cánh tay Quang làm chàng quay lại:
– em không cần gì cả! Vì bên anh em cảm thấy một niềm vui và tâm hồn rất thanh khiết!
– Em!…anh…anh
– Đừng nói gì nữa! Thôi thì tuỳ anh! Nhưng trong hoàn cảnh và không gian nầy em muốn anh là của em dù chỉ ngắn ngủi mà rất hạnh phúc! Vậy đủ rồi _ Phượng ngã đầu lên vai Quang vài giọt nước mắt thấm áo chàng.

Quang cảm thấy xúc động hạnh phúc sao đến quá bất ngờ, chàng nâng cằm Phượng đặc nụ hôn lên môi nàng:
– đừng khóc nghe! Làm anh khó xử lắm.
– Không biết tại sao bên anh em cảm thấy nhỏ bé quá! Em muốn luôn ở trong vòng tay ấm cúng của anh để được che chở!
Những lời nói của Phượng làm Quang phút chốc thở dài, chàng nhắm mắt lại lắng nghe tiếng nói của con tim. Phượng ngã vào lòng Quang ôm chầm lấy chàng. Cả hai im lặng bất động. Mới hôm qua đây chàng rất có thành kiến xấu với Phượng; nhưng hôm nay chàng thấy Phượng đáng thương hơn đáng ghét, phải chăng con tim chàng quá yếu đuối không giữ vửng lập trường. Quang hôn lên trán Phượng:
– thôi chúng ta đi tắm biển nhe! rồi đi kiếm cái gì vô bụng nữa chớ!?
– Anh thì chỉ biết có ăn thôi! _ Phượng mắng yêu chàng rồi cởi chiếc khăn, nắm tay chàng xuống bải.

VN88

Viết một bình luận