Đáng ra giờ này Chướng phải xuống cửa tiệm, phụ cha bán hàng. Gia đình Chướng có cửa tiệm chạp phô ở dưới lầu trệt. Bà Chướng Củ đã gọi chàng nhiều bận mà Chướng giả vờ không nghe thấy và ngáy khò khò như dang ngủ say. Con trai một, bà Củ cưng con nên lắc đầu, lén nhẹ gót xuống thang gác để cho con ngủ. Bà chép miệng thở dài:
– Đêm thức cho khuya, đi bắt gà bắt vịt hay làm cái trò trống gì mà ngày cứ lăn đùng ra ngủ.
Chướng nghe mẹ nói từng chữ, từng tiếng rõ như đếm. Nhưng may mà bà Củ xuống gác liền lúc đó, không thì Chướng toát mồ hôi hột vì phải vấn cái mền để che con cặc đang cứng đờ, chống đứng đáy quần ngủ.
Bỗng Chướng tiếc rẻ cái hôm vừa qua, tiếc một điều là cái hàng rào nó cản mũi kỳ đà như một chướng ngại vật vĩ đại trong cuộc đời dụ gái. Nếu không có cái hàng rào thưa quái đãng đó, cặc Chướng là một vũ công trên sân cỏ hoặc là một thợ săn thiên tài vào hang động bắt cắc kè, xa hơn nữa là ngư phủ bắt cá lòng tong giữa dòng khe nước.
Giá ở giở phút này có Tím nằm bên cạnh, Chướng sẽ từ từ cởi áo, cởi nịt vú, cởi quần, cởi quần lót để được ngắm toàn châu thân của Tím. Lúc đó Chướng tha hồ mò mẫn lên cặp vú cong vút sừng trâu. Núm hồng son như hai viên bi lóng lánh đính vào hai trái bạch đào ngoại cỡ. Cặp môi chàng ngậm vào và nút chùn chụt, Tím sẽ cong cớn thân thể, mu lồn căng phồng, mồng đốc cứng lại, nước lồn chảy, nàng đòi đụ liên hồi cho dện khi dả đời mới thôi. Nhưng theo suy nghĩ của Chướng đụ Tím cho nàng thõa mãn đến nơi đến chốn không phải là chuyện bình thường. Tuy nhiên đối với Chướng đã gặp đúng nơi, đúng chốn rồi.
Trong lòng Chướng mừng thầm nên tâm hồn sảng khoái trong một thân thể tráng kiện. Vì thế hình ảnh Tím cứ đến trong trí tưởng tượng của Chướng trôi dài, tiếp nối như không bao giờ có khoảng trống thư thả trám vào để chàng giành cho công việc khác.
Nằm trên giường, một buổi sáng đến rồi chậm chạp dần qua. Nhiều cô gái đi qua đời Chướng với những màn đụ ly kỳ nghệ thuật nhưng chàng biết hơn ai hết là họ không mang đến cho chàng đến tột cùng cảm hứng vu sơn. Họ lại còn có lòng ích kỹ là họ nghĩ rằng chàng có nhiệm vụ làm cho họ sướng mà thôi. Lắm lúc có ý nghĩ ấy Chướng mặc cảm mình là thằng di dực.
Kể từ nay Chướng đã có Tím rồi, ngõ rẻ tâm tình cho đời chàng chỉ vì cái đêm hôm qua. Trong thâm tâm Chướng lẫn lộn cái may cái rủi ở thời điểm đêm về sáng đụ nửa chừng xuân với Tím.
Chàng mừng ở chỗ là Tím kham nổi lối đụ dai, chịu đựng cặc bự, cặc dài. Rủi ở chỗ, Tím bị tiếng đồn đãi trong xóm là gái dâm dật, đụ qua rồi bỏ chứ không thể lấy làm vợ. Sự thật thì Chướng đâu có nghĩ ngợi gì đến vợ với con trong lúc này. Nếu nói một cách phủ phàng, gái dâng lồn thì trai nào lại dại gì không đụ cho bỏ ghét.
Dân gian thường mỉa mai rằng, mèo chê mỡ, chuyện lạ trần thế. Chính bà Củ đã lắm lần nói xa nói gần với Chướng về cô hàng xóm tên Tím nhưng chưa ăn nhập gì đến Chướng nên cứ lờ đi chẳng để ý đến lời của mẹ.
Bây giờ nhớ lại mới chơi nghĩ đến thâm ý răn bảo của bà già. Như thế những tiếng đồn tãi về Tím dã lọt vào tai bà Củ từ lâu và lấm lần. Vì thế bà Củ dạy con theo lối xa xôi và hơn ai hết bà rõ tâm tính của chồng lẫn con trai về đường gái gốc, dâm tính.
Tự nhiên Chướng vướng vào trường hợp khó khăn, khó bề giãi quyết nếu bà Củ biết chàng bắt tình với Tím. Còn cái phần bà Củ biết chàng đã đụ Tím thì chẳng mấy lo âu. Vì bà luôn luôn có ý nghĩ và có thể tự hào, ông Củ chỉ có lồn bà mới chịu nổi, mới kham nổi. Còn Chướng, bà lại chẳng lo ở cái mục này vì bao nhiêu con gái đã đến với hắn rồi tuần tự bay xa.
Lắm người chẳng hiểu tưởng rằng hắn thay nhân tình như thay áo chemise, bà thì hiểu rằng cặc con trai bà vừa to vừa dài mấy con ranh ấy chịu gì thấu, đành ê càng tự động bỏ đi, trốn biệt chứ con trai bà, đâu có bỏ ai. Nói bậy, oan cho thằng nhỏ, tội nghiệp.
Chướng hiểu rõ ý muốn của mẹ. Cái tên cô Tím bà kỵ tối đa. Chướng có chướng kỳ mọi thứ nhưng chàng phải kiêng nể mẹ vô cùng vì thế bị kẹt, phải dự trù tình huống để khi có chuyện gỡ được ngay tức khắc.
Tuy vậy, những rắc rối Chướng phòng hờ mà vẫn liệt vào hàng thứ yếu trong trí óc. Chuyện vương vấn, bão cuồng là Tím. Buổi hẹn tối nay không còn là việc tầm thường trong đời Chướng.
Nằm trên giường với thế phơi cặc cho mát và cho nó tự do thở không khí. Vì sự thảnh thơi trong ý nghi mơ tưởng nên cặc cương cứng mãi. Chướng vừa vuốt dọc theo chiều dài và nhìn thật rõ đầu cặc của mình. Lần đầu tiên Chướng có thì giờ để quan sát mào cặc. Cứ theo hơi thở của Chướng mào cặc cũng hô hấp theo. Nghĩa là lúc Chướng muốn mào cặc phình lớn hơn bình thường, chàng chỉ cần thở vào thật nhiều rồi nín thở. Chướng bất thần tìm được phương pháp làm cặc to thêm nữa.
Mào cặc tập luyện cử động được khi vào lổ lồn đàn bà, con gái sẽ sướng đến tận mây xanh. Chướng vừa to vừa dài, có thêm món võ này thì tuyệt vời. Chướng thầm nghĩ tối nay đụ Tím sẽ đem ra thực hành và thí nghiệm ngay tại chỗ mới đo lường sự hiệu nghiệm.
Trời dần qua đã đứng nửa trưa, Chướng nghe tiếng mẹ gọi vọng từ dưới nhà lên gác. Nghe được tiếng mất tiếng còn nhưng chàng cũng nhận ra được đến bữa ăn trưa.
Chướng chợt nhớ sau cơn đụ Tím chàng chưa đấm mỏm một món gì ngoại trù ly nước lạnh. Chướng thấy đói đến cắt ruột và vội vã xuống nhà dưới. ông bà Củ đã ngồi vào bàn từ bao giờ. Khi Chướng kéo ghế thì ông Củ lên tiếng một cách bâng quơ : sáng đến trưa chàng nằm U trên gác không phụ việc với cha mẹ. Biết lỗi, Chướng im thinh thích và chàng rất thông cảm sự lổ mãng của cha.
Ông cũng có uất ức nỗi lòng. Uất ức của ông đơn giản, không có gì gọi là lắc léo cuộc đời ông còn sức đụ mà bà Củ thì không còn nước nôi gì nữa. Bà đã lạnh nhạt từ mấy năm qua, món mắc dịch đó đối với bà đã đi vào dĩ vãng. Ông Củ dù già mà còn nứng sảng dù sức lực chỉ là vét con tầu cuối.
Vài lần bà chiều ông cho vui cửa vui nhà nhưng về lâu về dài bà kham không nổi nên đưa tiền cho ông lén ra ngoài xả xú bắp. Đã vào tuổi già mà cặc ông Củ vẫn còn có hạng với đời và cũng đụ được dài hơi. Đó là chuyện đối với bà mà thôi, chứ ông gặp gái sồn sồn chúng nó lắc vài vòng như xay lúa thì cặc ông cũng lúa luôn Mất cái thời son trẻ thiệt hại vô cùng tưởng.
Nói chung chung bà thông cảm cho chồng là công việc hàng đầu. Cho nên sự gắt gỏng, cau có của ông Củ từ đó mà ra. Biết được tâm lý vợ, đôi lúc ông làm già để được lấy tiền đi tìm động mà đụ cho đả đời.
Nhưng từ một năm nay đi đụ lén, tránh né người quen này đến người quen khác, ông tự nhiên chán phèo nên đi đụ trả tiền không tình cảm mà ông tìm hoa thơm cỏ lạ từ các đường hẻm kế cận.
Những con mẹ sồn sồn góa chồng hoặc chồng bỏ theo vợ bé mà lại siêng năng tới lui mua chịu mua thiếu các món hàng vặt tại cửa tiệm chạp phô của ông là tìm cách xơi tái.Việc này rất lấn cấn với bà Củ nên bà canh chừng như canh chừng kẻ trộm, kẻ cướp đột ngột vào nhà.
Chướng biết rõ hành động của cha. Mỗi khi thiên hạ nói với chàng như một hành động bôi xấu thì Chướng thường trả lời bừa, có cặc không cho đụ là ra làm sao? Cặc già, cặc trẻ cũng là cặc cả.
Câu nói của Chướng trở thành bất hủ của lối xóm khi người ta đề cập một đề tài nào đó về gia đình Chướng Củ, Chướng Côn với mở đề hoặc kết luận câu chuyện nào cũng ăn khớp.
Nhiều lúc thấy cha già nứng sảng, Chướng thấy mà thương, muốn rũ ông đi làm
một quả cho trí ông hạ hoà nhưng không tìm cách nào nói. Nếu nói bóng nói gió để bà Củ không hiểu thì ông lại chậm tiêu, Chướng ít có dịp nào nữa để giãi thoát cho người cha một đời ham đụ.
Bữa ăn, Chướng chẳng ngon cơm nhưng Chướng cố gắng ăn để lấy sức cho tối hôm nay. Khi bà Củ ngồi vào bàn ăn, bà vừa đơm cơm vừa hỏi ông Củ:
– Sáng nay hàng họ có bán được không? Cái thằng Bỡn tới thu tiền hụi chưa?
ông Củ không buồn trả lời trả vốn gì hết cả ông bĩu môi chê con cá, trợn mắt với miếng thịt, khịt khịt với tô canh. Thái độ của ông làm bẩn mắt bà Củ :
– Ông đang diễn cái trò gì thế? Không bằng lòng món nào thì lần sau tui sữa chữa hoặc đừng nấu cái món mắc dịch ấy. ông có diễn trò thì ráng học tuồng Hồ Quảng hí Điêu Thuyền mới đúng điệu.
Ông Củ trúng nọc không còn nói năng. Khẩu đài của ông tắt làn sóng từ đây. Bà Củ tiếp tục rà tầng số và bắt đầu phát thanh rổn rang :
– Tui hỏi chuyện làm ăn, ông cho là chuyện quốc cấm, an toàn bí mật phải không?
Ông Củ thấy không yên nhưng gắng giọng cái uy trước mặt Chướng :
– Quốc cấm cái con cặc gì ở trong cái nhà cho ăn không cho đụ.
– Lại ăn nói chẳng ra đâu vào đâu, lồn bà còn đàng hoàng hơn nhiều.
Ông Củ nghe tiếng lồn là mùi lồn xông lên mũi nếu không khí êm đềm ông đã nứng cặc rồi. Chỉ có thế mà lòng ông Củ lắng xuống. Ở đâu đây thoảng hương lãng mạn, trữ tình. Ông nói với giọng đi trên mây trên mưa :
– Sáng nay buôn bán con mẹ gì được, không gặp rắc rối là phước đức ba đời ông bà để lại.
– Ông cứ phóng đại vấn đề.
– Bà ở đàng sau, đâu biết con cặc gì?
– Mà chuyện…chuyện chi?
– Có gì đâu, sáng này tưởng thằng củ buồi Chướng mở cửa tiệm, ai dè cả đêm, nó có cạy cửa đi đụ hoang hay không mà nó ruồi cặc ngủn li bì nên khi tôi giật mình thì mặt trời đã lên cao cả sào Cửa vừa hé mở thì con đụ dai, đụ khỏe, mở hàng món pô mát – va – dở – linh, thấy mặt đã “thấy ghét “, buôn bán gì cho lại…ế ẩm đến trưa rồi sinh ra lắm chuyện trong nhà. Con nhỏ xú quẩy hết chỗ nói.
– Con nhỏ nào mà quái đến vậy?.
– Bà cứ giả vờ, ngứa cặc, tui không buồn nói chuyện với bà.
– Thiệt tình, tui không đoán con lồn thúi nào được.
– Ai trồng khoai đất này, con Tím sát vách đây nè!
– Hèn chi ông ra nông nỗi này.
– Bà đừng phát ngôn bừa bãi, người ta ở sát vách, bà con xa không bằng láng giềng gần. Tui có tuổi, đụ mười phương cũng chừa một phưng đụ tuổi già, đâu đến nỗi nào làm càn, làm ẩu.
Chướng cắm đầu cắm cổ ăn uống, không xen một ý kiến. Nhưng thấy rõ ràng là cái gia đình này coi Tím thuộc loại tem chết không còn giá trị trên bì thư luân chuyển. Coi Tím là cái tỉm nước mắm thối, cẩn thận đóng nút kỹ lưỡng. Chướng vô cùng lấn cấn trong lòng khi thấy cha mẹ ghét cay ghét đắng Tím một cách thậm tệ. Nếu nói ông bà Củ chỉ nghe tiếng đồn rồi đâm ra thành kiến với Tím thì cũng không mấy chính xác. Tím ở sát vách mà nàng có bao giờ làm phiền gia đình này đâu. Việc nàng mua hàng ở cửa tiệm nhà chàng chỉ là ngẫu nhiên và tiện lợi cho nàng mà thôi.
Theo suy đoán của Chướng thì có lẽ Tím mua một vài món hàng nhỏ ở tiệm nhà chàng không phải thường xuyên vì thế Chướng ít thấy nàng xuất hiện. Nàng sống với mẹ rất âm thầm. Người ta chỉ nghe tiếng mẹ nàng oang oác đôi ba lúc trong tuần lễ. Nhưng mẹ của Tím là loại đàn bà thời trang, dữ tính. Bà ấy ít được mấy ai giao thiệp hơn là bà cố tâm gác giày của một vũ nữ về chiều.
Dầu sao đi nữa, cha mẹ Chướng không hiểu gì về Tím. Người hiểu, biết từ da thịt đến núm vú, khe lồn của nàng là chàng. Cho nên ở đời nói rằng đạp trên dư luận mà cũng không phải đúng mà dư luận có thể là lưỡi lam giết một đời người kẻ khác.
Bỗng dưng Chướng giật mình, chỉ một đêm được đụ Tím mà có ý nghĩ biện minh cho nàng. Chướng thấy chán nản những người tại bàn ăn kể cả Tím nữa.
Bà Củ bất thần hỏi Chướng :
– Thằng nhỏ? Mấy có cảm nhận những điều ba mấy nói không? Mấy chết ngồi ở đó sao?.
Chướng đang nghĩ ngợi lang bang, bà Củ làm chàng giật mình mà không kịp suy nghĩ gì cả, nhưng cũng phản ứng kịp thời :
– Đúng hay sai là do ý của ba, má.
– Ý là ý gì mới nghe lọt lổ tai?
Chướng bị bí nhưng muốn cho xong chuyện, phải phứa lên mới lại với bà Củ :
– Ba mẹ tin dị đoan gán cho người ta xú quẩy, theo ý con cứ bán được hàng là được việc cho mình…lợi cho mình lời…có thêm khách hàng.
Bà Củ tỏ bộ mặt bực mình nhưng nghĩ sao đó bà giả lả :
– Mày giỏi lý sự, tao thua mà cái con đĩ thúi ấy cũng chẳng ra thể thống gì, phúc đức nhà bà có thừa để trời đất rao hàng bán đắt, nhằm nhỏ ba cái chuyện lẻ tẻ..
Vừa đúng lúc Chướng buông đũa. Bữa ăn đã xong cho Chướng. Chướng đẩy ghế, đứng dậy đi nhanh lên gác. ông Củ nói vọng :
– Thằng nhỏ! Mẩy đi ngủ nữa sao? Tiếp lay trông cửa hàng có được không?
ông Củ nói giọng vừa phải nhưng hàm ý ra lệnh chứ không phải chơi. Chướng đáp :
– Con xuống ngay bây giờ.
Chướng nhanh nhẹn bước lên thang gác để mong không còn nghe nhưng gì vợ chồng ông Củ nói năng nữa. Tuy nhiên Chướng hãy còn nghe ông Củ nói với bà Củ :
– Thằng ranh con hồi hôm nó có đi đâu không hở bà? Mà nó có đi đâu cũng kệ cha cái đồ mã c dị c li… B â y giờ ta o phả i ngủ trưa…