Bà Củ ngẫm nghĩ rồi lén nhìn chồng đang đờ đẫn sau một đêm đụ. Bà nguyện trong lòng sẽ tạo sự phấn chấn lại cho chồng ngay từ ngày hôm nay vì thời gian không đợi một ai, nhất là thời gian còn lại của hai vợ chồng bà không còn bao nhiêu nếu đếm trên mười ngón tay.
Bà Củ tiến đến đứng bên cạnh chồng khốn khổ. Lòng bà vừa thương vừa trách ngầm. Thương ở chỗ, ông Củ như cây héo. Trách ở chỗ già mà ham đụ. Cái dòng giống gì mà quái thai, già mà ham đụ. Nói huỵch toẹt thiên hạ nghe thấy chỉ đội quần mà trốn chui trốn nhủi. Bà Củ nói nhỏ qua vành tai chồng :
– Mình đi nghỉ, tui trông coi cửa hàng cho!
Ông Củ ngước mặt nhìn vợ. Dưới đôi mắt ông, bà Củ cũng còn nước nôi lắm chớ! Hèn chi đêm qua ông đụ một phát sướng dễ thương đáo để Mệt thì mệt nếu được đụ nữa cũng ráng, chứ bỏ qua thì tiếc không thôi. ông Củ đáp với giọng héo:
– Bà cũng biết thương tui, rộng rãi đó chớ.
– Ai biểu tui không thương mình.
Ông Củ nín thinh, rời khỏi chiếc ghế đẩu một cách khó khăn mà dưới mắt bà Củ, chồng bà đang tô màu thêm sự bi quan về hậu quả cái đụ đêm qua. Và ngụ ý đổ lỗi vì lồn bà mới có cái bi quan, thảm sầu thân thể.
Ông Củ như trẻ con đòi bắt thường một món quà. Bà Củ cho rằng với sức khỏe này còn đòi quà đụ nữa chăng? Dưới mắt bà Củ dầu sao đi nữa ông Củ là người chồng dễ thương. ý nghĩ này tiềm tàng trong tâm khảm mà nay bà mới bỗng lóe ra, và vì thế bà mới sống chung đến ngày hôm nay.
Sự cụ thể này là một chứng minh làm lòng bà Củ đối đãi ân cần nhiều thêm dối với chồng. Nhưng bà quên khuấy đi rằng nguyên do sâu xa trong tiềm thức ấy là chuyện ham đụ của bà tự nhiên sống lại sau cái đụ hôm qua, bà tĩnh giấc ham muốn dục vọng.
Bà Củ dìu chồng vào phòng. ông Củ ngoan ngoãn cặp kè với vợ rời khỏi cửa hàng. Dù đang mệt nhưng ông Củ có bề ngạc nhiên về cử chỉ sao mà tình tứ của vợ. Cái cử chỉ này đã mất hút từ lâu, nay không biết lý do nào lại bay trở lại
một cách mê tơi mà ông không tài gì tiên đoán được.
Khi ông đặt mình xuống giường, bà Củ còn nói thoảng bên tai, mát mẽ như gió xuân:
– Việc hàng hóa để em lo. Khách khứa dạo này cũng chẳng là bao. Bán được chút tiền hụi cho cái thằng mắc toi, thằng Bỡn, cũng đã bỡ hơi tai…Mình ngủ lại sức…ốm đau cực lắm Bà Củ lững thững, không nói nữa. Ông Củ tiếp theo như một cách trả lời vợ :
– Mình bắt thằng Chướng làm vài việc.
Mấy bữa nay thấy nó làm biếng. Cái thằng ôn dịch, nó đổi tánh kỳ cục lắm đó. Nhiều lúc tui muốn vác đùi đánh nó một hơi cho đả giận.
– Thôi mà…Con nó lớn rồi. Thằng đực nào không có bứng làm biếng. Chừng nào nó lấy vợ thì nhờ cậy cái con mẹ gì nữa.
Bà Củ nói xong, cúi mặt vội vàng xuống hôn trên má chồng để toan đi ra ngoài. Được cơ hội, ông Củ nhanh như cắt, vít đầu bà rồi hôn trên môi bà một cách sàm sở, lỗ mãng.
Bà Củ lẩy nẩy:
– Lại làm chuyện phải gió…
Nói thì nói bà vẫn hôn lại chồng líu lo ông Củ được dịp xông pha thêm lên. ông với tay rờ lồn vợ một cái cho đỡ nứng bất tử nhưng bà Củ vùng vằng, thoát ra ngoài tầm tay toan sờ lồn, bóp lồn ấy, vội vã bước ra khỏi cửa phòng. Ông Củ bực tức lớn tiếng vọng theo :
– Đụ má tụi bây…Con cặc…Đụ má tụi mặt lồn thúi.
Bà Củ mĩm cười. Cả một mùa xuân trái mùa ngự trị về với bà không một lời hẹn ước. Vừa lúc đó có tiếng réo mua hàng, Bà Củ ra đến nơi thì khách hàng là Tím. Bà giả lã chào nàng. Tím cười rất tươi và chào hỏi :
Chào bác Tư.
– Mua cái gì đó, người đẹp!
Tím bèn lẻn đáp :
– Bác khéo khen, cháu muốn trả cái lọ Vaseline hôm qua, không biết có được không? Nếu được bác giúp cho, bằng không thì thôi…
– Mua rồi trả, phiền thật nhưng chỗ xóm với nhau biết làm sao đặng, cô đưa cho tôi xem nào? Xài rồi thì không được đâu nghe cưng!
– Cháu đâu dám bậy bạ như vậy, mua xong chưa xài…Còn tươi…
Chả bao tiền mà cô lại trả… Lần sau không thế nữa, tui không chịu nghe! Dạ, chẳng là bao nhưng không xài lại phí mất… Bác không bán cho cháu thì cũng bán cho người khác, đâu vào đó, mất mát gì, giúp cho cháu, cháu cám ơn…Bà con xa không bằng láng giềng gần.
Trong lòng bà Củ thấy con nhỏ dễ ghét, thối tiền cho nó đi khuất mắt. Bà không có cảm tình với Tím một chút nào cả. Cọ cưa với nó thêm phiền. Đưa lại tiền cho nàng, bà còn nhắc nhở :
– Chắc tui phải đề cái bảng, mua xong không được trả lại cho hết cải cọ lôi thôi..
Tím nhận được tiền và muốn đi ngay nên ráng nhịn những lời xách mé của bà Củ. Hơn nữa nàng yêu, nhớ Chướng nên lấy sự ôn tồn sẽ có lợi về sau nhỡ làm vợ Chướng thì có bề dễ ăn dễ nói với nhà chồng.
Tím đi rồi còn một mình bà Củ ở cửa hàng. Bà chợt nhớ từ sáng đến giờ này không thấy cái bản mặt Chướng đâu cả. Bà nhìn ra ngoài cửa hàng, cảm thấy không có khách, vội vã vào nhà sau đi lên gác tìm Chướng. May nhờ con Tím xuất hiện mà tự nhiên bà nhớ đến thằng con trai một của bà. Bụng bảo dạ, bà thấy hơi kỳ quái ở trong tâm trí mà bà không kịp tìm lý do Tiếng gõ cửa mạnh quá cỡ làm Chướng thức giấc. Chướng mỡ cửa, thấy mẹ đứng chần ngần trước cửa như muốn nuốt trửng chàng. Chướng chui mắt nói với giọng còn ngái ngủ nhưng lời lẽ đặt cái cày trước con trâu :
– Có chi không má, con muốn bệnh đây nè.
Bà Củ vờ như không nghe thấy mà cũng không xúc đông khi Chướng bảo rằng bị bệnh.
Bà vặn hỏi :
– Hồi sáng, tao gọi, mấy đã dậy rồi mà? Lơ đãng một chút là không thấy tâm dạng mấy đâu hết trơn hết trọi. Con trai con lứa như mày, nầm đâu ngủ đó thì ăn làm con mẹ gì. Về sau khổ thân cho mấy.
– Bệnh mà má cũng không thương. Hồi sáng con dậy mở cửa hàng, thấy choáng váng trong người, nằm lại một chút, không dè ngủ lúc nào không biết, chứng tỏ triệu chứng có thể bịnh…
Bà Củ ngắt lời con :
– Vậy bây giờ, mấy thấy trong người thế nào? Có cần uống thuốc uống men, để tao lo.
Chướng không trả lời vào câu hỏi của bà Củ nữa, chàng nói :
– Má xuống trông cửa hàng, con sửa soạn xuống giúp má ngay bây giờ.
Bà Củ bỏ xuống gác. Vừa đi vừa cằn nhằn một mình.
– Cái thằng này có chuyện gì không mấy được ổn. Nó đổi tánh không chừng. Nó chướng, bướng bỉnh cũng không chừng. Cái nhà toàn là quỉ quái một bầy, một lũ.
Đi qua phòng chồng, bà ghé mắt vào, ông Củ ngáy pho pho. Bà nhẹ dép vào bên
giường, ông Củ nằm ngửa ngủ ngon lành.
Cặc ông nứng, chổng cứng, đội vải quần như ở bên trong có thanh cũi dựng đứng thẳng. Bà Củ lắc đầu, muốn lằm bằm vài lời nhưng chẳng thốt nên lời. Tuy nhiên bà cũng kềm hám được lòng mình, bà vuốt nhẹ cặc chồng thật nhanh vừa đủ cho bà sướng rồi ra cửa hàng đợi thằng con một yêu dấu.
Trong khi đó ông Củ trở mình thì chỉ thoáng thấy vợ khuất sau cánh cửa. ông đút tay vào lưng quần lần xuống đì vân vê cặc nứng trong giây lát và đi vào giấc ngủ ngày.
Bà Củ có linh tính nhiều phần bất ổn của thằng con trai. Dưới mắt bà, Chướng có gì khác lạ hai hôm nay. Sự xuất hiện của Tím ở gian hàng này cũng ở trong điều khác lạ mà từ xưa không hề xảy ra.
Mấy bữa trước tình cờ ông Củ cho bà biết Tím có mua lọ thuốc Vaseline, không biết ông chồng bà có nghĩ ngợi gì không. Riêng bà với dư luận lối xóm thì vô cùng thành kiến với cô gái làng giềng này. Tổng quát về dư luận đều là chuyện xấu, phá hại gia cáng và tình dục. Dựa trên tiếng đồn, bà kết luận Tím là thứ con gái, đàn bà nguy hiểm, chớ dại giao du.
Ông Củ đã già mà vẫn ham gái. Đụ không được thì ông chơi trống bỏi. Gái già, gái trẻ, đối với ông chẳng thành vấn đề. Cờ Tím qua lại lắm lần ở cửa hàng dễ dàng sa vào tình dục với ông Củ.
Làm vợ ông Củ lâu đời, bà rành chồng. Cái món gái như Tím, ông Củ bắt dính cái một. Vì ông Củ già thân mà trẻ tính cộng thêm cái mừng liệng tiền qua cửa sổ. Ban đầu gái có chê, ông cũng kiên nhẫn như con kiến tha lâu cũng đầy tổ Khi ông gài độ đụ dược một cái thì gái mới thấy vàng, thấy thau như thế nào.
Gái nào thấy con cặc phù phép của ông, có gan thép, cũng ngứa lồn cho cặc ông chui suông vào trong mà nắc quên cả gia phả. Với thân dáng đẩy đà, khêu gợi, khêu dâm, bà Củ là đàn bà mà cũng thấy hấp dẫn, huống hồ già mắc dịch Củ lại không rêu nước miếng ra từng cục.
Vấn đề đã tới với bà Củ trong cơn lo lắng. Giãi pháp trừ độc nẩy sinh trong trí là bà kiểm soát kỹ càng về tài chánh. Từ đây, đồng ra đồng vào của cửa hàng này, bà không để lọt một xu teng vào tay ông Củ. Nếu không phòng hờ thì ông Củ vung ra với con ớ chó, nứng lồn thường trực thì cái gia sản của gia đình theo ông bà ra nghĩa địa.
Suy tới suy lui bà Củ nẩy sinh phương kế không cho ông Củ ra cửa hàng nữa là đệ nhất tiện bề sổ sách. Bà quyết định cái thượng sách này vì sự nghi ngờ của bà chắc có sự thật rồi.
Bà tự khen thưởng nhiều lần trong đời về giác quan thứ sáu mà bà nằng nặc khoe khoang với chồng con, thiên hạ, bẩm sinh của bà có thou đó nên có lúc bà phòng thủ hoặc ngờ vực đúng phong thóc để được tai qua nạn khỏi, không cần phải bói khoa, cầu xin am miễu cho phí hương đèn, nhang khói.
Chướng xuống đến cửa hàng, cấp kỳ cắt dòng tư tưởng càng lúc càng mở rộng trong trí bà Củ Đối diện với Chướng, bà Củ không phủ nhận sự bơ phờ của thằng con yêu quí độc nhất của bà. Sao mà thấy nó bệ rạc như thế này. Nó đau ốm thật à? Tại sao nó bênh lẹ vậy? Hôm qua nó phơi phờ, khỏe như trâu cày. Hôm nay nó khác xa, vấn đề gì nữa đây?
Bà không dâng lòng thương hại con mà tính tình Tào Tháo tràn ngập trong tâm tư. Bà ích kỹ mà không nhận thức được. Trước mặt bà chồng chất thêm một tảng đá gồ ghề chướng ngại vật. Hết ông Củ, bây giờ phải đối phó với Chướng.
Bà bực mình, chửi thề trong bụng, con ớ chó nứng lồn sảng, tìm cách xâm nhập gia càng bà. ôi! sao mà nguy hiểm hởi trời. Kiếp truởc có lẽ tui giật chồng người ta hay tui đi đụ từ thằng này qua thằng khác làm thiên hạ điêu đứng cho nên kiếp này tui phải hốt trọn ổ. Bực mình mất khôn, bà Củ đột ngột hỏi Chướng :
– Con Tím hàng xóm, ba mấy bán Vaseline cho nó, mấy nghĩ thế nào về con ngựa đó?
Chướng nhìn thoáng qua khuôn mặt mẹ mình, trả lời với cử chỉ ngỡ ngàng :
– Con không hiểu má nói cái gì, nghe lạ
tai…Người ta mua hàng…bất cứ hàng hóa gì, ba bán là bán, có chi quan trọng…không lẽ có hàng lại bảo không…thì mở cửa hàng để triển lãm hà!
Bà Củ chợt tĩnh, biết sự vô lý, vô duyên của mình, bà vội chữa lại :
– … Mà mua cả bữa rồi mang qua trả lại, đồ cái thứ ôn dịch. Lần sau nó mua gì cũng cứ nói là không có…ớ ngựa xú quẩy cửa hàng người ta…hèn chi cái hôm nó qua mua, trời sầm lại mưa lắc rắc, ế ẩm suốt cả buổi…đàn bà, con gái…cái thứ gì mà vía nặng như cái xe hủ lô Quái? như vậy mà bọn đàn ông thấy nó là xông
tới hai mắt như ngọn đèn pha, nước miếng khô quánh trong cuống họng, thốt lên cà lăm cà cặp run lẩy bẩy gà mắc mưa, chuột lội cống…chán ôi, là chán lên đến cần cổ.
Bà Củ chơi một hơi dài không buồn thở. Chướng chỉ sợ mẹ đứt hơi chết bất đắc kỳ tử thì chẳng còn ai cho cha già đụ địt quên sầu, giã tật dâm dục, đi đụ lung tung mang tiếng chết. Tuy nhiên ri Chướng rất thương mẹ. Bà nghi ngờ đâu có sai. Bà chịu đựng sự dâm dục từ trong nhà ra đến ngoài đường. Từ lúc ở nhà quê ra đến tỉnh thành, mang tiếng về chuyện mê lồn đụ tứ tung của cha. Nay đến đời chàng cũng ráp khuông mà ở cái thời quá độ giữa cha với con, bà lãnh thẹo cả hai.
Chướng nói :
– Má cứ để ý toàn chuyện tào lao. Khách hàng xóm với nhau, mua qua bán lại, đổi chác dễ dàng cho có cái tình, cái hàng vặt ấy có là bao nhiêu mà khó dễ, hành ra mất lòng, mình là người buôn bán, không bán cho người này thì án cho người khác, hôi ươn gì phải lo.
– ôi đi thằng nhỏ, đừng dạy đĩ vén áy tao ghét cay, ghét đắng…
Bà Củ không buồn tranh cãi với thằng con trai mà bà đang nghi ngờ cái mắc dịch của nó không kém gì thằng cha. Tránh dưa gặp vỏ dừa, bà đang nghĩ như vậy vì cái con Tím xuất hiện, nó không vơ thằng chồng thì nó chụp thằng con.
Cả hai đường bà Củ đều phải đối phó mới khổ cái thân già. Mà nhiều khi kiếp đời oan khiên, thằng cha và thằng con chết cùng một lổ mới chết toi đời con mẹ ớ này. Bà Củ lắc đầu, ngờ vực mà đã tỏ thái độ hết ý kiến. Bà bỏ mặc Chướng ở cửa hàng và cũng chẳng còn lưu tâm thằng con ốm đau hay không ốm đau. Bà Củ vào bên trong. Căn nhà im lặng. Một thứ im lặng nặng nề đè xuống tâm tư Chướng đứng thờ một đổi sau khi bà Củ đã vào bên trong nhà. Chàng chẳng có gì là đau ốm cả mà trái ngược tinh thần rất minh mẫn, nhạy bén. Thái độ của bà Củ chàng rất thấu suốt và chàng phục mẹ mình lăng chiêng đổ đèn.
Bụng bảo dạ, Chướng cho bà ấy tinh mắt, tinh đời kinh khủng. Cái vụ này qua mắt bà không phải là dễ. Nhưng rồi Chướng cũng phó mặc, quan tâm thêm khổ đời khi chàng nhớ đến Tím.
Chàng nhớ đến lời mẹ thắc mắc về sự xuất hiện của Tím vào sáng nay. Chướng thông minh đoán được rằng, Tím lấy cớ trả lại lọ Vaseline để liên lạc với chàng, chứ cái lọ ấy đáng bao nhiêu mà Tím phải làm thế.
Nàng cũng thông minh đáo để, chỉ có mẹ chàng hiểu nhầm mà thôi. Tính già hóa non, Tím đã dồn cái ngờ vực càng lúc càng lớn trong tâm tư mẹ chàng. Chướng tiếc, giá sáng này chàng cố bò xuống cửa hàng không những móc nối được với Tím mà còn tránh được sự nghi ngờ bất tử của mẹ.
Hôm nay chàng nóng ruột gặp lại Tím để chàng dặn dò vài sự việc. Sự việc này không ngoài tránh làm sao cho cha mẹ chàng kể cả hàng xóm không dị nghị. Chướng hy vọng Tím còn qua cửa hàng chàng trong buổi chiều. Nhưng không biết nàng tìm kiếm cách nào cho chính đáng.
Bỗng Chướng tủm tỉm cười nửa nụ lúc nào mà chàng không biết khi chợt nhớ tới lọ Vaseline Tím mua từ tay ông Củ và cũng cái lọ ấy được trả về tay bà Củ. Đúng là chuyện đi với cha trở về với má để có đứa con, tiền dâm hậu thú.
Chướng dư hiểu và có lẽ ông bà Củ cũng thừa sức đi guốc vào bụng Tím về việc mua lọ Vaseline. Đối với chàng đầy thông cảm khi Tím mua cái- lọ chất nhờn ấy. Vì nàng đã vuốt, bú cặc chàng. Nàng lo xa, sợ khi chàng đụ nàng, cặc to, đút vào lồn, nàng có thể bị đau, bị trầy. Về sau đau rát khi đi đái. Tím ở trong trường hợp đói mắt, đói đụ nên tính toán nhầm lạc.
Chuyện này cũng là chuyện thường tình mà lắm người mắc phải. Có lẽ vào cái tuổi còn xuân, ông bà Củ đã phải xử dụng chất nhờn này cho cặc trơn, lổ lồn trượt để được đụ dễ. Có kinh nghiệm, cho nên đem lòng nghi ngờ không phải là hạng người thiếu căn bản, vu vơ. Suy bụng ta ra bụng người và vì cha con nhà Chướng quá đặc biệt nên bà Củ nghi ngờ là đúng. Bà nghi cả hai cha con. ông Củ thì nghi thằng con trai mình. Chỉ vì con cặc to, cái lồn bự rồi tất cả đều là thám tử tràn ngập bộ óc trinh thám.
Mỗi người mỗi phán đoán tựa trung về một mối nhưng chưa khám phá đến mục đích cuối cùng. Chướng cho Tím thông minh nhưng đến hồi suy nghĩ vế cái lọ Vaseline thì Chướng lại kết luận về nàng là thưa ông tôi ở bụi này.
Cái lọ Vaseline gây tượng hình với. Chướng. Chàng thấy lồn Tím hiện ra. Lồn nàng không bút nào, không lời nào có thể diễn tả, lột trần sự hấp dẫn. Lồn Tím lôi cuốn, thúc dục phải bú ngay, đụ ngay. Thấy lồn nàng đã lắm.
Chàng là thằng đàn ông đã đụ lắm lồn nhưng thấy lồn Tím là bị hút hồn. Đó là chưa điền tả khi đút cặc vào lồn ấy. Quay cuồng với Tím bất cứ lúc nào trong tâm trí Chướng. Nhiều lúc Chàng không phân biệt giữa tình yêu và dục vọng đối với Tím. Lồn, vú, da trắng háu, cái eo, cái háng…của Tím lãng vãng không thôi khi chàng nghĩ về nàng.
Như thế có phải tình yêu không? Có lẽ kể từ hôm quen Tím, mở màn là đụ chứ chưa có trao đổi tâm sự. Rồi Chướng cứ lẫn quẩn sự khêu gợi, thân thể bốc lửa, vú lớn, lồn bự của nàng bị lấn át các lãnh vực khác. Thôi thì gạt bỏ mọi suy diễn ra ngoài, Chướng tự giãi quyết cho tâm tư mình được thõa thích hơn là vơ vẫn lấn cấn không ích lợi gì cho chàng.
Mệt thì có mệt vì một đêm qua coi như thức trắng. Chàng ngủ được một giấc về sáng cũng ổn được một phần nào sức khỏe nhưng chàng thích nằm nướng trên giường để ôn lại những gì vừa đụ Tím hôm qua, cho đến khi bà Củ đập cửa gọi chàng xuống đây. Chàng cũng chẳng ốm đau gì cả nhưng giã vờ cho bà Củ khỏi
nghi ngờ.
Chướng cảm thấy không ổn tí nào. Mẹ chàng có vẽ nghi ngờ nhưng chưa chính xác đâu vào đâu Chàng dự tính khi gặp Tím phải bảo nàng cẩn thận chứ đừng làm những chuyện rấm rớ như việc sang cửa hàng nhà chàng mua Vaseline. Nghĩ đến đây Chướng phải tìm cách gặp Tím càng chóng càng tốt không thì hư bội hư đường cả đám.
Tím trở về nhà với nỗi thất vọng không gặp được Chướng. Nàng tự trách sự vụng về của mình vào tối hôm qua. Tại sao không một lời hò hẹn với chàng để đến nỗi sự việc trở nên khó khăn.
Nàng bấm bụng nghĩ ra cách qua cửa hàng nhà chàng để trả lọ Vaseline may ra gặp mặt. Nhưng Chướng không có ở đó. Nàng thông cảm và cho rằng hôm qua Chướng đụ xả láng nên phải thức dậy muộn.
Cực chẳng đừng nàng liều mạng làm điều đó mà nàng cũng cho là việc bình thường mà thôi chứ nàng không muốn thấy bộ mặt khó thương của bà Củ lẫn ông Củ. Hai vợ chồng này mỗi người Tím không ưa mỗi cách.
Lần đầu tiên trong đời một mối tình vội vã đến với nàng, người yêu lại là người đàn ông mà từ lâu nàng tránh né gia đình này. Dưới mắt nàng bà Củ là người đàn bà xoi bói chuyện người ta. Bà có thái độ không thích hai mẹ con nàng mà bà tự cho mình thuộc giai cấp danh giá, có tiền có bạc hơn nhiều người trong cái xóm này.
Tím thì không thèm nghĩ những điều bà Củ lộ ra ngoài vì gia đình nàng không bao giờ tiếp xúc với bà kể cả chuyện mua hàng hóa bên cửa hàng ấy. Hơn nữa với nếp sống xa hoa của mẹ con nàng thì cửa hàng đó có gì để sắm sữa. Cho nên ở cạnh nhau mà tưởng như xa lạ, xa cách ngàn trùng.
Khi trả lọ Vaseline, lần đầu tiên nàng đối thoại với bà ta. Lần đầu tiên Tím nhìn kỹ khuôn mặt bà Củ.
Lần đầu tiên Tím nghe giọng nói xách mé, dấm chua của bà nhưng có nét ôn tồn, dễ bề thương lượng. Và nàng đã thương lượng để bà. cho trả lại lọ thuốc Vaseline. Nhưng Tím thấy bà muốn nói một điều mỉa mai nào đó về cái lọ này nhưng rồi lại thôi.
Suy từ bụng mình Tím cho rằng bà ấy thừa hiểu tại sao nàng mua cái của phải gió. Bà ấy đã từng xử dụng chứ gì nữa? Bà ấy cũng tự nghĩ và nhiếc thầm, con ranh con này mua Vaseline để bôi lồn chứ làm cái trò trống chi? Mặt mày là
mặt đụ, cả xóm này ai mà không biết, cứ bộ như gái nhà lành, mà mẩy dính đến thằng Chướng nhà này thì không xong đó nghe?