VN88 VN88

Bú cho cu anh nứng trở lại đi

Lâm rên nhỏ một tiếng nhưng lai không có phản ứng khi bàn tay tôi úp trọn lên nguyên phần dương vật hắn. Như một khối lửa hơi nóng từ phần không xương đó chuyền sang bàn tay tôi chạy rần rần lên khắp châu thân và cuối cùng dồn cứng xuống giữa hai đùi. Khối lửa của Lâm cũng đang chuyển động bung lên cương cứng giật nhè nhẹ như muốn thoát khỏi bàn tay rịn ướt mồ hôi của tôi. Bây giờ Lâm mới có phản ứng, hắn choàng tay ôm xiết khi thân thể đã được lột trần truồng của tôi ngã phủ lên người hằn.
Đêm hổn hển tiếng thở, nén chặc tiếng rên và run lên bần bật bởi hai thân thể con trai trần truồng cà sát quấn chặc nhau trên mặt nệm.
Gần sáng Lâm đánh thức tôi dậy bằng ngón tay chà sát nơi hậu môn. Hắn thì thào mình muốn thử…đâm hậu môn của Huy..có chịu cho mình…thử không..? Cả người tôi run lên sự háo hức và kích thích chúi đầu vào ngực Lâm hổn hển…chịu…Lâm…hảy..chơi em bằng hậu môn đi…Bú cho cu anh nứng trở lại đi..Lâm quỳ lên vửa sục sục vừa chìa cặc ngay miệng tôi. Khi phần thịt vừa mềm vừa cứng đã nên săn lại như một thỏi gân Lâm rút ra tiếp tục sục chờ tôi quỳ lên xoay mông lại phía anh chàng.

Cái địa chỉ ghi trên tấm thiệp là một ngôi biệt thự lớn nằm giữa một vườn canh xanh mát. Ngự Trì ngó lạ hoắc trong cái đầm hồng nhạt không giống chút nào hình ãnh con nhỏ lanh chanh nhọn mỏ với bộ áo dài trắng đồng phục trong trường. Hai má Ngự Trì hồng lên :
– Nhìn chi mà nhìn dữ rứa..bộ tui à..Ngự lạ lắm răng mà nhìn..dị òm..!
– Ơ…Lạ sao không lạ..Chào Ngự tui..à…Huy có tới trễ không vậy…
– Còn sớm chán chưa nhập tiệc mô…Vai chánh chưa xuất hiện hỉ…biến đi mô mất biệt luôn…Chuyên môn làm nổi mà…Thôi Huy vào đi chứ đúng ở đó hoài à…

Nhỏ Huế đưa tôi vô rồi lẩn đâu mất. Tôi thấy bối rối giữa bao nhiêu là người, trai có gái có nhưng lạ hoắc không quen. Trời ơi ngó cách bày biện và số khách mời cứ như một cái lể hỏi hay cưới chứ không là bữa tiệc mừng sinh nhật. Tôi lúng túng không biết phải để gói quà ở đâu toan đặt đại lên cái bàn dài phủ khăn trắng bày la liệt những thức ăn, hoa tươi nước uống và có cả mấy chai rượu mạnh. Một chị vận áo dạ hội đen tuyền lấp lánh những hạt kim tuyến trắng, tóc vấn cao và gương mặt xinh như một cô người mẩu đi tới:
– Chào em..Bạn Ngự Trì phãi không…Cô bé biến đâu rồi để bạn ở đây…Quà để trong phòng khách kìa theo chị nhé…Chị tên là Phương…Đạm Phương còn em là…?
– Dạ em là Huy..!
– À Huy…để gói quà đây đi em…Cha tặng chi cho anh Thuần mà nặng dữ há?

Tôi cười ngượng nghịu vừa choáng ngợp trước cách bày trí sang trọng của căn phòng khách. Sát cái cửa kính rộng mềm mại tấm màn voan xanh phớt là cổ dương cầm đen bóng trên có đặt hai tấm ảnh bán thân, một của nhỏ Ngự và một của anh Thuần. Theo ánh mắt tôi chị Đạm Phương cười em có biết chơi dương cầm không..anh Thuần chơi nghề lắm đó..Chốc nữa thế nào anh cũng bị bạn bè lôi ra bắt biểu diển cho xem…Tôi hơi ngạc nhiên khi nghỉ tới bàn tay to nầy vẻ cứng cáp của anh Thuần. Bàn tay như vậy mà có thể nhuần nhuyển lướt trên các phím dương cầm được hay sao? Và giọng nói của chị Đạm nữa khi nói tới anh Thuần sao thật trìu mến. âm ấp thương yêu lẩn hảnh diện. Không lẻ chị là…Ngay khi đó nhỏ Ngự Trì xuất hiện. Chị Đạm cười:
– À cô bé đây rồi..Đi đâu mà bỏ bạn Huy một mình vậy nhỏ?
– Ui chào em phải đi tiếp đãi bạn bè thay cho ông tướng Thầy Ba chứ còn đi mô được…Mời cả đống bạn tới rồi biến mất tăm mất tích..không biết nơi mô…Chi dị rứa không biết nữa!

VN88

Viết một bình luận