VN88 VN88

Bám gót theo anh van xin một chút tình

Bam got theo anh van xin mot chut tinh

Giây phút con gái mềm lòng là giây phút đã bị người đàn ông chinh phục. Tôi đã để anh tóm gọn trong vòng tay, để anh vuốt ve mái tóc, thơm nhẹ nhàng lên đôi môi và nói: “Làm người tình bí mật của anh nhé”!. Kể từ lúc đó, dù biết mình đã đi ngược lại với đạo đức luân lý thường ngày, dù biết rằng sẽ chẳng thể yêu một người đàn ông nào đó tốt hơn anh hàng trăm, hàng vạn lần, thế nhưng tôi vẫn gật đầu đồng ý. Mối tình của tôi và anh như trò đánh trận giả, trong giả có thật, giữa những sự thật tàn nhẫn vẫn là điều giả tạo.

Anh đã có vợ và chỉ còn hơn một tháng nữa, anh sẽ chính thức lên chức bố. Còn tôi, gái son, chẳng chịu tìm cho mình một tấm chồng tử tế, ngày ngày cứ lẳng lơ, bám gót theo anh van xin một chút tình ái. Tình công sở lén lút, chỉ có thể yêu nhau bằng ánh mắt, giấm giúi những cái hôn nhạt thếch vào mỗi giờ nghỉ trưa, hay cà phê tan tầm mà anh phải chối bằng đủ thứ lý do với vợ để đi cùng tôi.

“Tôi là gái son, ngày ngày lẳng lơ, bám gót theo anh van xin một chút tình ái.”

Tôi hạnh phúc hay tôi đang sống trong sự đồi bại của bản thân, phá hoại hạnh phúc gia đình anh? Sao tôi lại dễ dãi gật đầu chấp nhận làm cô bồ nhí của anh để rồi nhận về cho mình nỗi bất hạnh. Có rất nhiều đàn ông vây quanh tôi, nhưng tôi vẫn chỉ chọn có riêng anh. Chắc trái tim tôi đã quá quen với những lời đường mật anh dành tặng, vẻ lạnh lùng mỗi khi anh bước tới hay bất cứ việc gì anh làm đều được giải quyết nhanh gọn.

Anh khác với những gã đàn ông chỉ biết tán tỉnh tôi sáo rỗng, thề thốt yêu đương nhưng chẳng bao giờ dám vượt qua những ranh giới để đến với tôi. Tôi và họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau cho đến khi anh tới. Anh tinh tế, hiểu và chiều được tôi. Anh biết những cái tôi muốn, biết nói như thế nào là đủ, biết kể những chuyện tiếu lâm khi tôi buồn. Anh đã đánh gục tôi bằng những điều giản dị đó. Và rồi tôi đã dám chấp nhận những đau khổ sẽ phải hứng chịu khi yêu anh.

Thế nhưng, khi tôi nhận ra anh cũng hèn mọt, cũng sợ vợ như bao người đàn ông khác, tôi cảm thấy thật tiếc vì đã trao thân gửi phận cho anh.

Một buổi tối, anh trốn vợ giả vờ đi công tác xa để đến bên cạnh tôi. Tôi vu vơ hỏi anh, chỉ là để giãi bày những cảm xúc, những tâm sự thật của chính bản thân mình: “Nếu bây giờ em có thai, anh có còn yêu em nữa không?”. Anh nhảy dựng lên với tôi: “Em có bao giờ, mấy tháng rồi. Anh yêu em nhưng trách nhiệm với em anh không thể gánh vác. Xin em hãy hiểu cho gia đình bé nhỏ của anh”. Tôi cho anh một lúc ba cái tát, quát tháo anh là đồ hèn mạt, rẻ rách và đuổi anh ra khỏi phòng.

Khi đã có được bồ nhí, chẳng có người đàn ông nào là dám hy sinh vợ con, nhận cho mình cái trách nhiệm vu vơ, chẳng thuộc về mình. Họ chỉ coi người tình bí mật là món đồ trang sức thích thì đem ra dùng, không thích thì cất giữ một chỗ. Chỉ có những cô gái dại dột như tôi hám chút tình yêu cứ cho là cao thượng, là dám hi sinh vì nhau để rồi nông nổi đánh mất đi chính giá trị bản thân mình. Bởi có một điều luôn luôn đúng, chỉ phụ nữ dám hi sinh, còn đàn ông chỉ biết hưởng thụ.

(Công sở)

VN88