Đêm tối trong sự cô đơn và lạnh lẽo, tôi ngồi một mình trong căn phòng khách sạn xa hoa, nhìn ra bãi biển dữ dội qua cánh cửa sổ. Tôi tự hỏi, tại sao kết cục tình yêu của chúng tôi lại như thế này? Tình yêu của chúng tôi bao nhiêu năm vun đắp, trải qua bao khó khăn để đến được với nhau cuối cùng cũng không bằng cô bồ anh mới cặp kè. Tôi biết tôi không thể níu giữ chân anh bởi anh đang lo sợ cô ta sẽ phá đám, sợ tôi bị tổn thương. Bởi vậy, tôi ngậm ngùi để anh đi ngay trong cái đêm trăng mật khi chúng tôi vừa bước chân tới Nha Trang.
Mối tình sinh viên kéo dài suốt năm năm của hai đứa cuối cùng cũng đã được vun đắp bằng một đám cưới viên mãn. Anh ra trường trước tôi, đi làm và quen cô trợ lý cùng phòng. Yêu nhau lâu, nhiều lúc chúng tôi cũng có những tranh luận, cãi vã. Vốn là một người phụ nữ từng trải, chị ta luôn bên cạnh anh những lúc chúng tôi giận dỗi, chia sẻ với anh những khó khó khăn, đau khổ. Thêm vào đó, ngày nào anh cũng làm việc cùng với chị ta và “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” cho đến lúc bị tôi phát hiện… Tôi sững sờ, buồn bã, kèm theo đó là nỗi tủi nhục của một đứa con gái đã hết lòng yêu thương anh, chỉ chờ đến ngày anh nắm tay đưa tôi về nhà chồng.
“Biết vợ chồng tôi đi trăng mật ở Nha Trang, cô ta đã bay vào tân đây để dụ dỗ chồng tôi.”
Trong cơn lửa giận, tôi lao đi thật nhanh, anh bỏ mặc chị ta, chạy theo tôi, kéo tay tôi, ôm tôi vào lòng, hôn tôi rối rít, kèm theo lời xin lỗi. Anh thừa nhận có mối quan hệ tình cảm trên cả đồng nghiệp với chị ta nhưng tình yêu với tôi thì không bao giờ phai nhạt. Anh chỉ yêu tôi và chỉ muốn lấy tôi làm vợ.
Tôi khóc nức nở, tát anh một cái đau điếng trong sự ấm ức, trái tim tôi run lên sợ hãi… Anh không thể chia tay tôi, anh cứ giữ tôi khư khư, đứng như tượng gỗ dưới màn sương đêm lạnh lẽo. Chỉ từng đấy thôi cũng đã đủ làm tôi nguôi giận…
Đêm hôm sau, anh hẹn tôi ở một căn hộ chung cư mà anh đã mua trước khi chúng tôi làm đám cưới. Khi tôi vừa bước vào, anh tắt hết đèn, chỉ để những chiếc đèn nhỏ lung linh trong đêm, cùng rượu sâm panh, chiếc hộp nhỏ màu đỏ trong tiếng nhạc du dương. Vậy là bao nhiêu giận hờn trong tôi cũng tan biến hết, anh trao nhẫn cho tôi và nói rằng: “Đó là ước mơ, là hạnh phúc của anh” và cũng chính những giây phút ấy, tôi đã mềm lòng, trao cho anh những gì quý giá nhất của người con gái.
Tôi biết tin mình có bầu cũng là ngày chúng tôi chuẩn bị làm lễ cưới. Chị ta cũng đến trong cuộc vui của chúng tôi, cho dù tôi có tỏ thái độ không mấy thiện cảm. Và hôm nay, chị ta uống rượu trong cơn say mèm, nói rằng mình cũng đang ở Nha Trang để rồi bắt chồng tôi phải đến.
Anh dỗ dành tôi, van xin tôi vì anh không muốn đánh mất hạnh phúc với tôi một lần nữa, không muốn để tôi bị tổn thương. Tôi gật đầu cho anh đến với chị ta ngay trong đêm trăng mật đầu tiên, nước mắt tôi cứ thế lăn dài, giàn giụa. Tôi nhìn về phía xa xăm. Biển ngoài kia vẫn đen ngòm, tiếng sóng vỗ rì rào như những tiếng sóng trong lòng tôi ồ ạt xô đẩy những giọt nước mắt lăn thêm nhiều.
Bao nhiêu năm, bao nhiêu thế hệ người phụ nữ cứ phải nhìn chồng mình đi với người phụ nữ khác, và rồi họ vẫn phải tha thứ.
Anh có hiểu cho nỗi lòng của riêng em?
(Công sở)