Kếp tiếp, tôi nhặt lên cái dụng-cụ mỏ-vịt và chìa ra cho thằng bé, nói : “Đây … dùng để mở âm hộ, để tiện cho bác sĩ khám những cơ và mô bên trong âm đạo”. Thằng bé gật gù có vẻ ham học lắm. Tôi chưa thấy đứa con nít nào tập trung học hỏi như nó.
Rồi tôi nhận cái mỏ-vịt vào trong, nói với nó để lấy sample và đưa qua phòng thí nghiệm để kiểm tra tích-chứng ung thư. Xong xuôi, tôi kéo cái mỏ-vịt ra và bắt đầu phần khám-tay. Tôi đặt hai ngón tay của bàn tay mặt vào trong âm đạo, dùng bàn tái ấn bụng dưới xuống. Thằng bé trố mắt ra đứng thừ như trời trồng, nhìn má nó bị người đàn ông “xâm phạm”. Tôi cười thầm trong bụng, có vẻ thích thú lắm. Rồi tiếp tục phần khám sau cùng, với ngón cái đặt trong âm đạo và ngón giữa chen vào hậu môn. Bà ta cứ uốn éo không ngừng, không biết vì nhột hay vì khó chịu, hoặc có thể vì được kích thích nên bà cứ lắc lư cái kiểu … con tàu đi !
Buổi khám kết thúc khi tôi giúp bà ta rút chân ra khỏi hai chân-nạng-chóng. Bà cám ơn tôi đã dạy thằng con bà một bài cơ-thể-học, nhưng cũng thầm cám ơn tôi bằng nụ cười ý nhị. Tôi ậm ừ, nhưng cũng thầm cám ơn bà đã thỏa mãn cho tôi cái thị hiếu đủ kéo dài nhiều tháng sau đó. Phải nói rằng, nếu bà còn single, chắc tôi lấy mẹ bà về làm vợ. Nói thiệt chứ, bả “hot” lắm!
Ngoài khám đàn bà ra, tôi còn thích khám các cô thanh-nữ. Đã từng chịu sự đơn độc, thèm muốn khi còn trẻ, nên gần như tận dụng tối đa những dịp này để sờ mó những cô gái mới lớn. Có lẽ tôi phải nhắc tới lần khám đặt biệt đó vào năm vừa qua. Một cô gái thật xinh đẹp 16 tuổi, vận động viên nhảy cao, tóc dài, vóc trung bình, đi với mẹ cô ta tới phòng khám. Người mẹ, tuổi vừa hơn 30, cũng xinh đẹp không kém – là một bệnh nhân thường niên của tôi. Đứa con gái, 18 tuổi, của bà gặp phải một vấn đề nan giải, cô không lấy “tampn” ra được khi lỡ để quá sâu trong âm đạo. Tôi đoán cô dùng loại “maxi-pad” hoặc không có kinh nghiệm về cách dùng nên mới gặp trở ngại. Sau khi khám xong, tôi mới biết tất cả đều không phải là nguyên nhân.
Mẹ cô ta, vốn là người tằn tiện, nên mang cô tới đây tiện cho một công hai việc, vừa nhờ tôi lấy miếng “tampon” ra, vừa tiện khám phụ-khoa-đầu-tiên cho cô, trước khi cô đi lấy chồng.
Bà xin được có mặt trong phòng khám, tôi định đồng ý, nhưng cô bé yêu cầu mẹ cô chờ ở ngoài, vì cô là người mắc cỡ lắm. Nghe cô nói vậy, tôi thầm mừng trong bụng.
Sau khi cô y-tá chuẩn bị xong mọi thứ, tôi gõ cửa bước vào, nhận thấy cô đã sẵn sàng trên bàn-khám, vận áo khoác-bệnh-nhân, tay khoanh hờ trên đùi, nhìn tôi dò xét. Tôi bèn gởi cô y-tá, đang đứng xớ rớ, đi làm những việc khác, những việc chiếm nhiều thời. Rồi, tôi mới bắt tay vào việc.
Dĩ nhiên, tôi không làm táo bạo, lộ liễu mà khởi đầu bằng việc khám tai-mũi-họng. Rồi tôi đặt ống đo trước ngực cô, đo tim, đo mạch, đoạn mới kéo áo khoác-bệnh-nhân xuống ngang hông.
Thình lình, tôi cảm giác sự cương cứng trong quần khi nhìn thấy bộ ngực-trái-xoài mới chín, với đôi núm hồng tươi. Không cần mang bao tay, tôi liền khám ngay. Khám tới, khám lui gần như đã đời 10 ngón tay. Và tôi không quên luôn miệng giải thích sự quan trọng của việc khám ngực, hòng đánh lạc hướng sự sờ mó của tôi.
Xong việc khám ngực, tôi kéo áo cô trở lại vị trí cũ và bảo với cô, “Tới lúc khám phụ khoa cho em”. Cô nuốt nước miếng khẩn trương, có lẽ cô sợ hay cô còn mắc cỡ. Thấy cô còn nhút nhát, tôi có chút thích thú, khẩn trương. Tôi bèn dựng cái bàn-khám thành góc 45 độ. Rồi tôi bảo cô nằm xuống, đưa hai chân lên hai bên nạng-chóng. Sau đó, tôi kéo áo khoác-bệnh-nhân lên.
Thình lình, tôi thấy nóng bừng cả mặt mày, khi âm hộ thật tươi tắn, trắng hếu của cô khượi vào mắt mình, nhìn thấy trên bụng cô có xâm hình con thỏ Playboy. Ngạc nhiên hơn khi thấy âm mao (lông) của cô đã gột sạch. Mép âm-thần-ngoài trơ ra màu hồng sậm dài 3 cm, làm tôi muốn lao tới húp chùm chụp. Nhưng may thay, tôi còn biết tự chế. Chỉ hơi run run, tôi bảo với cô tôi sẽ ráng lấy miếng “tampon” ra trước khi phần khám phụ-khoa. Cô gật đầu, đáp lí nhí gì đó trong cổ họng.
Trong lúc tiến hành, tôi còn tiếp chuyện với cô bằng những câu hỏi có liên quan tới y học, đại loại ngày nào có kinh, có lúc mấy tuổi. Và câu cuối cùng vẫn không vượt khỏi sự tò mò của một người bác sĩ, tôi hỏi : “Tại sao em bị vậy ?”