Điều thú vị là mỗi khi khám, tôi hay điều cô y-tá ra ngoài, chỉ gọi khi thực sự cần thiết. Nghề bác sĩ mà, trong phòng khám, tôi làm vua ! Nói gì ai mà không nghe. Dân Mỹ trắng khác cũng nễ người có học thức như tôi lắm !
Dạo đó, tôi lãnh luôn trách nhiệm khám tổng quát cho bệnh nhân có giấy xuất cảnh định cư nước ngoài. Vì không có nội quy cụ thể cho việc khám bệnh, ngoài những việc khám ngoài da, lấy máu, chụp hình phổi và khám phụ khoa cho phụ nữ, tôi muốn làm sao mà chả được, có nội quy đâu mà sai phạm.
Nếu như gặp phụ nữ kém về nhan sắc, tôi cho thông qua dễ dàng. Còn gặp người có dung mạo, tôi thường bỏ hàng giờ để khám. Khám tới, khám lui, có khi lên đến cả giờ. Được biết, phần lớn bệnh-nhân khám-tổng-quát di-dân thường dễ dãi vì muốn được đi xuất ngoại. Phần vì chưa bao giờ khám tổng quát nên không biết thủ pháp ra sao. Nên tôi lúc nào cũng ở thế thượng phong, nói gì họ cũng làm theo.
Đối với các cô mới lớn, tôi khám kỹ hơn hết, kể cả lớp ngoài, lớp trong, cả mòng đóc lẫn cửa mình. Đương nhiên, tôi làm rất tế nhị, kèm theo lời giải thích đàng hoàng, nên cũng ít ai nghi ngờ. Với một số cô đã mất trinh, tôi sẽ khám sâu hơn, bằng cách đặt những ngón tay vào trong, có khi chỉ cố tình kích thích điểm G của họ.
Không hiểu lý do gì, tôi lại thích khám những cô gái quê chưa chồng nhất, vì họ rất dễ, tự nhiên và rất “quê”, quê theo kiểu dân Mễ tây cơ. Có thể vì họ sẽ không dám hay không gì để báo cáo với cấp trên của tôi. Cũng có thể vì cái cảm giác được chiếm hữu họ, cảm giác là người đàn ông đầu tiên của họ, làm cho sự tự-ti đàn-ông vốn có càng tăng thêm.
Nhân tiện đây, tôi xin kể chi tiết hai chuyện kinh nghiệm của mình cho các bạn hay.
Số là hai năm vừa rồi, một bệnh nhân thường trực có đến văn phòng tôi, bà là một phu-nhân-hai-con khá xinh đẹp, tuổi 30. Khi tôi bước vào phòng khám, bà và đứa con trai 10 tuổi đang ngồi chờ. Bà khai cho tôi biết đứa con trai của bà đã nhiều lần chơi trò “khám bác sĩ” với đứa con gái hàng xóm, dù cho bao lần bà la mắng. Bà có vẻ lo lắng về chuyện này ảnh hưởng thế nào khi thằng bé đến tuổi dậy thì, nên quyết định dẫn nó đến tôi. Bà còn hỏi nếu có thể để đứa con trai ở lại xem tôi khám cho bà, qua đó sẽ học hỏi thêm về cơ thể học, biết đâu nó sẽ trở thành bác sĩ phụ sản trong tương lai. Tôi thiệt không thể hiểu nỗi đàn bà. Vừa mới nói với tôi là lo lắng cho thằng con trai có bị bệnh hoạn gì, nay lại tâng bốc nó, nghĩ rằng nó sẽ trở thành bác sĩ phụ-sản trong tương lại. Dù cho tôi thực không ngại lời đề nghị đó, tôi vẫn tỏ vẻ không đồng ý. Vì đây không hợp quy tắc. Có đôi lần, tôi đã khám cho một số phụ nữ mang con trai tới đây, nhưng thằng bé này coi bộ hơi quá lớn. Do dự một lát, lại nhìn ánh mắt thành khẩn của bà, tôi đành nói: “Thôi được. Nếu như đây là ý của cô”.