Nhắm mắt, tôi chờ đợi và đón nhận, hai tay đưa lên cởi luôn mấy cút áo dùm bác. Thiết nghĩ, những lúc con người trần truồng nhất là những lúc con người chân thật nhất. Không giả dối. Tôi còn muốn giữa tôi và bác không có lớp rào nào ngăn cản, dù nó chỉ là mãnh áo mong manh.
Áp chặt em đi anh, tôi thầm gọi bác Tám và ôm ghì bác vào lòng tôi. Đất lạnh, mà tôi vẫn thấy ấm. Lá mỏng, mà sao tôi vẫn thấy êm. Cây xướt cả vào lưng, mà tôi vẫn tê tái trong lòng. Cả con người bác, mình trần không che đậy, bây giờ, hoàn toàn nằm trên người tôi, làm tôi sướng rơn từng tế bào trong cơ thể.
Bỗng một cái gì nóng như lửa đốt lèn giữa vào cửa mình, giựt tôi trở lại với thực tại, phát hiện ra cái gì đo nhoi nhoi trong cửa mình, không khỏi làm tôi buồn nứng. Lại thấy lúc nó nhấp nhấp, lúc tưởng đã vào trong, nhưng lại bật ra ngoài, rồi phải bắt đầu lại từ trước.
Mưa càng đổ nặng hạt hơn, nước bắn lên tóc và tai, phát ra tiếng lỏm bỏm. Bác thì cứ tiếp tục cố gắng, tôi tiếp tục kiên nhẫn. Nếu như lúc đó không phải có thân hình bác che chở, chắc đôi mắt tôi không thể nhìn được sự căng thẳng trên khuôn mặt bác, sự co giựt của các cơ bắp, của hơi thở hào hển, của đôi mắt lim dim, nhìn được cả một khung trời mưa giăng đang đổ phùng xuống hai tấm thân trần.
Có phải cái đó gọi là khoái lạc ? Tôi cũng chưa bao giờ thấy ai biểu hiện cái khoái lạc ra làm sao, ngoại trừ tôi cảm nhận nó chỉ vừa mới đây thôi.
Một lát sau, tôi bỗng kiểng chân lên khi thấy bác cứ nhoài người về phía trước. Một cảm giác như xâm xoi nhói vào đầu cửa mình, thốn thắt. Tôi bấm chặt lấy lưng bác để kềm lại nhưng mông bác cứ quặn lên, quặn xuống giữa hai đùi tôi, tìm chỗ đi vào. Càng lúc tôi thấy càng đau hơn. Những lằn xướt rát buốt do thân cây cào xé trên lưng, bây giờ không còn thấm ly nào với cái đau bên dưới. Tôi bấm môi chịu đựng, nghĩ rằng lát nữa thôi thì cơn đau sẽ qua mau.
Rồi thì, dòng suy nghĩ vừa tắt, một cái nhói đau kinh khủng đi tọt vào trong, như một thanh sắt nung lấy thế đâm sâu vào, xé toạc thân tôi ra làm hai mảnh. Bất giác tôi phải la toáng lên. Theo phản xạ tự nhiên, tôi vòng chân kẹp chặt lấy mông bác, vì mọi cử động của bác là một con dao cắt ngang qua da thịt. Nhưng dường như bác không chịu ngừng, sự tiếp tục của bác và đôi chân ngăn cản của tôi tạo ra một diễn cảnh tượng của một con sâu rợm đang trườn mình trên cọng cây, trườn nhưng không xê dịch được chút nào.
Thoáng một cái là cơn đau chợt dứt. Thay vào đó là một cảm giác khỏa lắp, cảm giác đầy đặn, như một cái nêm chêm vào lỗ trống, vừa vặn làm sao. Không biết từ lúc nào, tôi buông lỏng đôi chân kẹp mông bác. Sự dập dồn càng tăng nhanh, đến như hai chân tôi giương lên trời một cách rất lạ lùng, tự nhiên. Cái khoái cảm của rút và đâm, của đâm và đâm tới nữa, của rút ra gần hết và đâm mạnh vào, của cái nông da thịt ra hết rỡ, rồi kéo ra làm cho da thịt nghiến lại, quặn theo cơn xoáy nặn ra ngoài; Rồi ứ nước, nhoèn nhoẹt những tiếng sột xoạt mà chỉ có chính da thịt của cơ bắp ngay đó mới có thể lắng nghe được, làm tôi chết lịm.
Phải nói tất cả cái cảm giác đó đến rất nhanh, ào ạt, ngắn ngủi, và sau cùng là những cái phình-rồi-xẹp-rồi-phình, lèn chặt trong cửa mình, chất ngất, đầy ắp, nhễ nhại. Kềm theo là sự co và dũi đến căng kiệt của bác Tám, cho tới khi bác căng cứng, rồi xẹp như cái bong bóng, nằm xì trên bụng tôi. Thở hào hển.
Xong. Hết. Thế là hết. Ngắn ngủi. Trọn vẹn hay thiếu thốn, tôi hoàn toàn không biết, chỉ đoán cái cảm giác giao hợp là vậy. Lúc đó, tôi chưa nghĩ tới khoái cảm tột đỉnh là gì, chỉ thấy mình sao tỉnh táo, ráo quảnh, thỏa mãn tinh thần. Tôi người con gái … giờ đây … không còn là con gái nữa. Có phải vì vậy mà tôi cho là hết vừa rồi chăng ? Trinh tiết. Trao cho người mình thương cũng đáng chứ, nhưng mất đi cái quí nhất của đời con gái ai không tiếc. Tôi nằm im với bao ý nghĩ lẫn quẫn trong đầu. Qua làn nước hoen ở nơi mi, tôi thấy bác Tám đang mặc lại quần áo. Thình lình, tôi thấy lạnh. Không biết tại mưa lạnh, từ hồi tới giờ đã lạnh, hay tại cái sự trơ trẽn của tình dục làm cho tôi thấy lạnh.
“Mặc áo vô đi”, bác quay đầu lại nói. Không còn nghe tiếng xưng “em”, tôi gật gù, rồi lồm cồm ngồi dậy, quơ lấy quần đã sũng ướt. Nhìn xuống đùi, những vết tích vẫn còn đó, của màu trắng đục đàn ông và một chút hồng xen lẫn nước mưa. Không biết đó có phải là trinh tiết, hay là chút nước màu của cành lá chết. Tôi quẹt ngang, rồi mặc lại quần. Chiếc áo rách toạc vứt gần đó cũng được tôi vén khéo choàng lên.
Bác Tám đứng đó, nhìn tôi lắm lét, không hiểu ông đang nghĩ gì. Bây giờ tôi muốn chạy lại ôm chầm ông hết sức, nhưng cái nhìn của ông lạnh lẽo làm sao, khác hẳn với ban nãy. “Con lấy bó cũi rồi về”, bác nói. Tôi “ờ”, rồi lẳng lặng bước theo gót bác, bì bõm bì bõm, thoăn thoắt trên con đường ngập nước, trở về.
Về đến nhà, bác gái trông đã lâu, đón chúng tôi ngoài cửa hỏi dồn. Bác trai không đáp, chỉ bắt tay làm việc. Tôi thì ú ớ không biết giải thích sao, cũng bắt tay giúp bác trai, lợp lại mái lá.
Không ngờ đêm hôm đó tôi bị sốt. Ho gần như sáng đêm. Má tôi nói tôi dầm mưa cảm lạnh. Bà mang tôi ra cạo gió, phát hiện những vết cào xướt trên. Tôi giải thích do bị té, cây quẹt, bà cũng tin. May nhờ chén cháo nóng sáng hôm đó, tôi đỡ phải liệt giường. Song mất mấy ngày sau mới hoàn toàn hết hẳn. Bác Tám trai gái có sang thăm tôi, nhưng lại ra về rất vội vàng, ánh mắt bác trai có vẻ xa lạ làm sao ấy, không biết bác có thấy mặc cảm nào, hối hận nào chuyện đã xảy ra. Xin đừng nghen bác, tôi nghĩ vậy, bởi vì con không hề hối hận chuyện đã xảy ra, xin bác cũng đừng.
Con Mai này đâu phải còn con nít nữa, bác thường nói với con như vậy. Tôi tưởng sẽ nói cho bác hiểu những điều suy nghĩ đó, nhưng lại không hề có dịp.
Tôi cũng không ngờ cái lần ân ái đó là lần đầu tiên cũng như lần cuối. Bác trai quyết mực không làm lỗi với bác gái dù cho tôi có nhiều lần bày tỏ, khuyên lơn, khiêu khích, giận hờn, hoặc hơn thế nữa là lả lơi, nhưng lần nào tôi cũng được đáp lại bằng bộ mặt rầu rầu, nói rằng: “Không bao giờ tái phạm nữa”.