Có tin chăng, dạo đó, dù đã ở cái lứa tuổi dậy thì, tôi cũng vẫn còn ra ngoài mương múc nước tắm. Bác trai vẫn ngồi đó cùng bác gái nhìn trời, hưởng gió và thỉnh thoáng ngó … tôi tắm. Ở cái tuổi mới lớn này ai cũng biết, con gái bắt đầu trổ mã, ngực nhô lên, mông phóng ra, lông bắt đầu mọc ra ở hai bên nách và bẹn. Thật mắc cỡ ghê gớm lắm, nếu có ai lỡ nhìn thấy. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không e thẹn giống như các cô gái khác. Tắm trước mặt bác trai, tôi thấy thấy thật hữu lý, là lẽ thường làm sao! Phải nói rằng thời gian quen biết bác trai khá dài như vậy, đã khá đủ cho tôi trở nên quá tự nhiên. Má tôi thì thường khéo nói, con gái lớn rồi nên giữ gìn. Tôi chỉ khẻ “Dạ” cho bà yên tâm, nhưng rồi, đâu vẫn vào đấy. Tôi vẫn tắm “công khai” đều đặn, có thể nói là tắm cho bác trai coi càng đúng hơn. Song, đôi khi tôi cũng thấy có lỗi làm sao đó, vì dù gì tôi cũng là đứa con gái mới lớn. Má tôi nói đúng, sau này tôi còn lấy chồng, phải cần danh giá đàng hoàng. Nhưng thiết nghĩ kỹ mà coi, ở đây có ai đâu mà đồn đãi. Đôi ba lần tôi tranh chấp với lương tâm, với cái đúng cái sai, nên hay không nên, rồi tôi cũng hạ được thằng “lương tâm” của mình. Thắng luôn cả má tôi. Có nghĩa là tôi quyết định vẫn tắm. Bà cũng im không nói đến chuyện tôi tắm trước mặt bác Tám nữa. Tánh má tôi hiền lắm, tôi nói sao bà cũng nghe. Thật ra, bà không nghĩ bác trai có ý đồ gì với tôi thì đúng hơn, nên bà cũng tạm chấp nhận.
Nhưng dạo gần đây, khi tôi vừa tròn 17 tuổi, tôi có cảm giác bác trai thường hay nhìn tôi, càng lúc càng lâu hơn. Tôi có thể chứng minh được điều đó là vì cách đây hai năm, bác ít khi nhìn về hướng tôi tắm, mặt khác, bác đã sắm đâu được cặp kiếng lão mà từ lâu bác hay than phiền là không nhìn được xa. Lạ lùng thay, cỡ tuổi như bác trai cần gì phải nhìn xa, vả lại ra sân ngồi ngắm cảnh, không phải lần nào cũng cần mang theo kính đâu. Chắc chắn rằng bác nhìn tôi tắm ! Thú thật, thời đó, tôi cũng không nghĩ xa xôi gì khi bắt gặp ánh mắt bác dán chặt vào thân thể tôi. Tôi vẫn cứ tự nhiên kỳ cọ, tự nhiên như một nàng tiên tắm mương cố phô bày cái nét đẹp cho anh chàng trần thế nào đó thưởng thức. Vì vậy, có đôi lúc tôi thầm nghĩ, được bác trai ngắm mình phải là một điều thú vị chứ, vì ở cái xóm này, chả có ma nào chịu thèm ngó tôi, đám trai trong xóm có còn móng nào đâu, được bác trai chiêm ngưỡng là đỡ lắm rồi ! Hơn nữa, má tôi thường hay bảo, con rất đẹp, đẹp như cái thuở má còn trẻ, sống ở thành thị, ba con từ trên này chỉ gặp má một lần rồi sinh mê, nhưng chỉ tiếc là hoàn cảnh hiện tại của con … Má tôi nói tới đó rồi ngưng, tôi biết bà lo lắng cho tôi về chuyện hôn nhân sau này. Thôi kệ, tới đâu thì tới. Đó là chuyện của má tôi, còn chuyện tôi, tôi chẳng thấy lo chút nào. Ở cái tuổi của tôi, chỉ biết ăn, biết ngủ, và … biết yêu đời. Dù cho quanh đây, không có một móng thanh niên thiếu nữ nào, tôi vẫn thấy vui, có lẽ vì tôi đã biết chấp nhận cái lẽ sống đơn giản ở cái rừng quạnh quẽ này, bên cạnh hai bác Tám, nhất là bác trai, dạo gần đây bác tỏ ra chăm sóc tôi hết mực. Sướng thật!
Thế là dạo đó, tôi cứ cố tình tắm sớm, để bác trai được thêm giờ ngắm, và để bác có cái cơ hội nhìn rõ tôi hơn, trước khi mặt trời lặn sau tán lá cao su. Tôi thú nhận, làm vậy không ngoài mục đích khoe khoang. Cái khoe của một đứa con gái mới lớn, khoe cái đầy đặn, cái nhiệt quyết, và sức sống tươi trẻ, cái mà bác trai lúc nào cũng khen luôn miệng mỗi khi gặp tôi, “con Mai càng lớn càng trẻ à” và bác cứ nhìn tôi lom lom, làm tôi ren rúng trong lòng, bướm bay trong bụng.