Đã biết bao lần, em nhắn tin cho anh hỏi rằng: ” Anh có yêu Hà Nội không?”. Anh luôn trả lời thành thật nhưng rất đáng ghét là : ” Không, anh ghét lắm. Anh nghĩ không nơi nào thay thế được thành phố của anh”. Hôm nay, em lại nhắn tin hỏi anh: ” Anh có yêu Hà Nội không?”. Em hỏi mà đã nằm lòng đến nhàm chán, câu trả lời quen thuộc của anh. Anh nhắn tin lại: ” Ồ, tất nhiên là ghét rồi, thế mà cũng hỏi. Nhưng anh yêu Hà Nội của em đó. Hehe”. Em chẳng hiểu sao, em đã không xóa tin nhắn như thường lệ, mà đã giữ lại nó, thật nâng niu trân trọng.
Tình yêu cần lắm những ngọt ngào và những điều thành thật chân thành…
Nhưng anh à, có một người cũng yêu Hà Nội.
– Này cậu, tớ yêu Hà Nội lắm
– Thật á? Vì sao vì sao?
– Vì tớ yêu một cô bé Hà Nội
– Tớ yêu cậu
Em đã bước vào mối tình đầu dễ dàng như thế. Có đôi lúc, em tự hỏi, sao em đã tự phá vỡ những quy tắc của chính mình, là sẽ quyết tâm không yêu ai khi ở cấp 3. Có đôi lúc, em ngạc nhiên về bản thân, về những quyết định quá nhanh chóng. 1 tháng, liệu nó có đủ cho một tình cảm, nó có đủ cho một thứ gọi là tình yêu. Em mới chập chững những bước đầu của tình cảmthú vị nhưng phiêu lưu này, nên em chẳng muốn nghĩ nhiều đâu, em sợ cảm giác đánh rơi hạnh phúc. Và em nhắm mắt, chấp nhận một thử thách cho chính mình. Và em nhận ra, em đang trao đi quá nhiều thứ… Em đang thay đổi.
Còn anh, anh không thay đổi. Anh vẫn nói những câu khiến người khác không thích, anh vẫn trêu và chọc tức em, anh vẫn mắng xối xả mỗi khi em sai. Em không thích như vậy, em ghét, rất ghét. Mỗi lúc đó, lại có một người thật ngọt ngào đến bên em, nói những lời an ủi, động viên khiến em cảm động, căn dặn em thật cẩn thận chu đáo. Em đã chọn cậu ấy, và em tin là mình chọn đúng.