VN88 VN88

Yêu – địt em đi anh nhanh nào anh em đang sướng

Thỉnh thoảng nàng cười dơ bàn tay năm ngón ra áp lên tay chàng để đo. Có hôm thì chàng chở nàng đi chơi với xe Toyota Camry, có hôm nàng chở chàng với xe Nissan Sentra của nàng. Nàng bảo “Anh cái gì cũng lớn hơn em”. Long càng ngày càng yêu nàng hơn. Nàng không bao giờ to tiếng, luôn luôn thùy mị. Vân Tuyền thông minh, xinh đẹp, ở nàng có cái gì bé bỏng, thơ ngây làm người ta dù biết nàng có thể tự chăm sóc lấy mình nhưng vẫn muốn chăm sóc nàng như baby, muốn chiều chuộng, thương yêu nàng.

Vân Tuyền nhỏ nhắn nhưng cũng chịu khó tập thể dục lắm. Chiều chiều nàng hay đi bộ vài cây số trên đường mòn chạy bộ cạnh khu apartment dành cho sinh viên ở. Bây giờ có chàng tan sở ghé ngang đi cùng. Không thì chàng chở nàng sang Đại Học Houston tập cho nàng chơi quần vợt. Có tối thì chàng kéo nàng tới nhạc viện của Đại Học Rice kiếm một phòng tập đàn còn mở cửa đánh dương cầm cho nàng nghe. Nàng thích chàng tấu bản “Bướm Xuân”, lời thơ của thi sĩ Đ.H., có câu cuối “Em sẽ ra đi trước giấc vàng…” Lời và nhạc làm hai người đều cảm động, có lẽ thấm thía những lần chia cách trong đời. Cho nên nhiều khi không nói, cảm lòng nhau có sự biết ơn, tha thiết trong may mắn có nhau, yêu nhau đến với nhau trong sự dịu dàng. Phải chăng vì sợ tình yêu kia dễ vỡ ? Mới quen không lâu nhưng hai người quấn quít lấy nhau. Cuối tuần thì hay đi xem cine. Những lần đi với vài người bạn thì hai người tinh nghịch làm như chỉ là bạn thường. Đợi vô bóng tối ngồi cạnh nhau thì tay lén tìm tay đan nhau, hai ánh mắt nhìn nhau cười biểu đồng tình, long lanh lập loè ánh sáng màn bạc phản chiếu.

Trở lại công viên Herman một tối sau khi đi chơi, ăn uống. Mười một giờ khuya hay hơn công viên vắng vẻ, thấp thoáng những cặp tình nhân khác xa xa trong bóng tối. Long và Vân Tuyền nắm tay nhau tản bộ, chuyện trò tương đắc. Nàng thố lộ “Ở nhà gọi em là Tiểu Vân”. Chàng thốt “Oh, đúng là Tiểu Vân của anh, em đến như một áng mây dịu dàng ghê. Anh thật có diễm phúc…”. Tới trên một đỉnh đồi thoai thoải, chàng bế xốc nàng lên, một cánh tay đỡ dưới chân ngay sau hai đầu gối nàng, tay kia đỡ lưng. Chàng bồng người yêu đi bộ xuống đồi cỏ. Đối với chàng, nàng quả nhẹ như một áng mây. Hai tay nàng bá lấy cổ chàng, nhìn chàng âu yếm, cười bảo : “Sao anh biết em mỏi chân vậy Long ?” Chàng đáp : “Đâu biết em, anh chỉ muốn bồng em thôi”. Tới dưới chân đồi chàng thả nàng xuống, hai người tiếp tục tản bộ, nàng vừa nắm vừa nghiêng tựa vào cánh tay chàng. Đi một vòng dưới các tàng cây lớn quanh chiếc hồ, trên hồ thấy có mấy con ngỗng đang khẽ lội dưới ánh đèn mờ ảo thiếu thốn từ vài cột đèn, hai người ngồi xuống ở một băng ghế gỗ. Chàng ngồi gần đầu ghế, nàng ngồi giữa, đoạn nằm xuống gối đầu lên đùi chàng. Chàng vuốt tóc nàng, nhìn xuống thâu lấy gương mặt xinh đẹp dịu dàng của người yêu. Nàng nhìn lên đầy trìu mến. Long cúi xuống định hôn Tiểu Vân. Nhưng với tư thế chàng đang ngồi thẳng lưng dựa vào thành ghế và đầu nàng gối lên đùi sát bụng chàng, ngay cả cúi xuống cũng với không tới. Miệng chàng treo trên không cách miệng nàng gần gang tay. Chàng ráng cong lưng. Cũng không nỗi. Cả hai phì cười. Chàng chu miệng gởi Tiểu Vân một nụ hôn, mượn không trung ngắn trao nàng. Nàng bèn vin lấy đầu chàng, rướn người ngồi lên. Hai đôi môi áp vào nhau. Lưỡi nàng đi qua tìm lưỡi chàng. Từ ngày mới quen biết, hai người hôn nhau lần đầu đắm đuối.

VN88

Viết một bình luận