Chuyện về người chồng, người vợ ngoại tình thật chẳng còn hiếm. Thời đại này, chuyện ấy đã giống như cơm bữa, thậm chí chuyện ly hôn cũng nhan nhản. Thế nên, nếu vợ chồng không có niềm tin ở nhau, không có lập trường vững vàng thì quả thật sẽ rất khó sống, nhất là với những cặp vợ chồng xa nhau mấy năm trời.
Tôi và chồng đúng là đã từng trong hoàn cảnh như vậy. Trước sức ép của dư luận, những lời bàn tán không ra gì, tôi vẫn giữ được lập trường. Chúng tôi cưới nhau vội vàng khi chồng đi lao động bên nước ngoài. Thời gian đó đúng chỉ vẻn vẹn có 2 ngày được ở bên nhau, nhưng mà trong hai ngày đó, tôi lại đến ‘kì con gái’, vậy nên chúng tôi chưa từng có quan hệ vợ chồng. Điều này chỉ có tôi và anh biết. Trước đó, chúng tôi cũng luôn giữ gìn cho nhau, không đi quá giới hạn.
“Thời gian ở nhà chồng làm dâu, thật sự tôi đã chịu nhiều điều tiếng. Người ta không cho tôi sống yên nên hễ thấy tôi đi làm về muộn một tí là xì xào.”
Nhiều người sẽ nghĩ, chắc chắn chúng tôi phải tranh thủ tính chuyện con cái rồi thì mới bình chân như vại. Tôi mặc kệ những lời đàm tiếu ấy, nói ra làm gì vì đó là chuyện riêng của vợ chồng tôi. Anh đi biền biệt đúng 5 năm anh mới về nhà. Ngày đó, bố mẹ tôi lo lắng lắm, cứ bảo tôi là, không biết anh ở bên nước ngoài có qua lại với ai không, không thấy về, nhỡ mà đàn ông lại vụng trộm với cô nào hay lại dắt cô vợ hai về thì chết dở. Tôi cũng hơi có chút âu lo nhưng ngày ngày chúng tôi vẫn nói chuyện với nhau, tình cảm dạt dào. Anh cho tôi niềm tin khiến tôi kiên định rằng, vợ chồng tôi chỉ có nhau không có người nào khác xen vào.
Thời gian ở nhà chồng làm dâu, thật sự tôi đã chịu nhiều điều tiếng. Người ta không cho tôi sống yên nên hễ thấy tôi đi làm về muộn một tí là xì xào. Hễ tôi đi với một người đồng nghiệp nam nào là họ lại có cớ để nói. Tôi đã hạn chế tất cả các mối quan hệ có thể để khiến không ai nói gì được tôi. Nhưng bố mẹ chồng tôi cả tin, lại cũng nhiều tuổi nên thường hay nghe lời đàm tiếu. Họ cũng nghi ngờ tôi, rồi tỏ thái độ với tôi.
Mỗi lần tôi ra ngoài về muộn mà không xin phép thì y như rằng về nhà bị mẹ chồng lườm nguýt này nọ. Mối quan hệ của hai mẹ con không đến nỗi nào mà chỉ vì nghe lời thiên hạ, mẹ đâm ra khó chịu với tôi, làm cuộc sống căng thẳng. Sống ở nhà chồng, không có chồng bên cạnh, ngày ngày đối diện với mẹ chồng khó tính, tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi vô cùng. Chỉ ước sao anh về sớm để chúng tôi được vui vẻ bên nhau.
Nhưng mỗi lần nói chuyện, tôi lại chẳng dám nói gì với chồng, sợ anh nghĩ ngợi rồi lại suy diễn này kia. Tôi ngậm ngùi chấp nhận tất cả. Không dám đi ra ngoài muộn, cứ sáng đi làm, chiều về nhà sớm nấu cơm rồi lại lên phòng đóng cửa, tôi sống như cái bóng trong nhà chồng. Có muốn ngồi nói chuyện tâm sự với mẹ tí cũng không được. Thật sự, nhà không có nhiều việc, tôi cũng chưa có con cái nên mọi thứ cứ như là tôi đang làm người giúp việc trong gia đình. Vì mẹ không coi tôi như con, mẹ cứ sai bảo tôi rồi lại mắng mỏ tôi. Chỉ đi rồi lại về, chào hỏi nhau vài câu vậy là xong. Nghĩ mà chán vô cùng. Cảnh này làm tôi cảm thấy bức bách và ức chế.
Nhiều người bảo tôi, nếu chồng đi không về như vậy, hay là bỏ đi lấy chồng khác, chứ sống với mẹ chồng như vậy cũng khó. Tôi không làm thế vì căn bản, tôi rất yêu chồng, hơn nữa, tôi cũng không phải là người bội bạc, anh có tội gì đâu, tôi sẽ kiên trì đợi anh.
5 năm trời, tôi cứ âm thầm chịu đựng mẹ chồng, chẳng dám đi đâu, không dám về nhà mẹ đẻ ngủ vì sợ họ lại suy diễn tôi đi với trai. Nhiều lời đàm tiếu về tôi lắm, tôi nghe được. Vì họ cố tình dựng chuyện khi chồng tôi xa nhà. Vì họ không tin có một người phụ nữ xa chồng 5 năm vẫn kiên định giữ gìn sự trinh trắng vì chồng của mình.
Cuối cùng, ngày hạnh phúc cũng đã đến. Tôi gặp lại chồng mà nước mắt lưng tròng, vui quá, hạnh phúc quá, cuối cùng thì chúng tôi cũng được đoàn tụ. Chồng tôi gầy đi nhiều, nhìn thấy anh mà tôi có cảm giác như mình được sống lại, giống như vị cứu tinh đã xuất hiện. Từ nay, tôi và anh sẽ không xa nhau nữa, sẽ ở mãi bên nhau.
Về nhà, anh cũng bị người này, người kia nói ra nói vào về chuyện của tôi. Mẹ anh cũng đã gọi anh ra nói chuyện riêng. Có lẽ bà nghĩ, con bà đi làm xa về có chút tiền nên không muốn chấp nhận tôi làm con dâu nữa, bà muốn tôi từ bỏ con trai bà. Anh không nói gì. Tối ấy, chúng tôi mới chính thức có đêm tân hôn sau 5 năm cưới nhau, chuyện chỉ có tôi và anh biết. Nhưng người ngoài luôn nghĩ, tôi chắc chắn đã qua lại với vài người đàn ông khi chồng vắng nhà. Giờ thì mọi chuyện rõ rồi, chồng tôi phải thừa nhận rằng, tôi là người phụ nữ anh yêu và tin tưởng, và là người giữ gìn sự trinh trắng cho chồng. Tôi chỉ cần có thế, chỉ cần chồng yêu tôi, tin tưởng tôi và quan tâm tôi, thế là đủ. Mọi chuyện khác tôi không quan tâm. Tôi đã mất 5 năm chờ chồng, bây giờ tôi phải sống những tháng ngày hạnh phúc bên anh, cùng anh vun đắp, xây dựng gia đình và sinh con cho anh. Tôi tự hào rằng mình chưa từng làm gì có lỗi với chồng và sự thật đã chứng minh như vậy. Bây giờ, tôi phải tận hưởng hạnh phúc của mình đây. 5 năm chờ chồng đã quá dài rồi, cũng phải đến ngày được hưởng thụ bên tình yêu.
(Vợ chồng)