Từ khắp bốn phương tám hướng, như một đàn ong vở tổ bọn dân quân Iraqi tràn ra đen cả một khoảnh sa mạc, bọn chúng vừa chạy vừa reo hò tở mở vừa bắn hàng loạt đạn lên trời. Audrey mở mắt ra, chung quanh nàng, xác xe và xác người bốc khói lẩn lộn đan nhau tạo thành một cảnh địa ngục trần gian, còn vài người sống sót bị thương nằm oằn oại rên la trên bãi cát nóng bỏng. Ở cuối đoàn xe thấp thoáng bóng một vài lính Mỹ đứng thẳng người, hai tay đưa lên cao. Bên cạnh Audrey là cô binh nhất Lynch và Shoshana đều bị thương nơi chân đang đau đớn rên rĩ trên mặt cát nóng bỏng. Không bao lâu, bọn dân quân Iraqi kéo đến đen nghịch. Một đoàn quân ô hợp, áo quần xốc xếch, võ khí hổn tạp, một số thuộc lực lượng bán quân sự Fedayeen, mặc đồng phục đen trang bị AK-47 hoặc RPG-7, nhưng phần đông là gậy gộc giáo mác hay những khẩu súng cổ lổ sĩ từ thời đệ nhất thế chiến, tên nào cũng da đen mắt lồi, râu ría lông ngực trông dử tợn vô cùng. Bọn chúng bu quanh như một đàn kiến, một tên vạm vỡ nhảy ra sau lưng Audrey, luồn hai tay dưới nách nhấc bổng nàng lên, hai thằng khác nhảy đến hợp tác nắm chiếc áo giáp giật mạnh ra hai bên, cỡi xong chiếc áo giáp bọn chúng nhanh chóng bắt tréo hai tay nàng ra sau lưng, dùng dây nylon Tie-wrap trói chặt hai cổ tay vào nhau và xô nàng nằm sấp xuống cát, Audrey đảo mắt nhìn quanh mình, thấy bọn dân quân đang vây quanh những kẽ sống sót, ngoài nàng ra còn có thêm năm quân nhân khác, trong số này có hai nữ quân nhân là binh nhất Lynch và Shoshana. Dù cho bị thương hay không, tất cả đều bị trói tay và xằm sắp xuống cát. Một tên mang súng Beretta, có vẽ là tên chỉ huy của toán dân quân, rút súng bắn chỉ thiên vài phát rồi dõng dạc ra lệnh, tức thì có bốn năm đứa bước ra, tiến tới đám tù binh, chúng nắm cổ áo từng người kéo lên bắt tất cả quỳ gối thành một hàng ngang, và bắt đầu tháo mũ sắt và gở kiếng chắn cát và lột bộ chiến phục NBC từng người. Khi bọn chúng bắt đầu gở đến những mảnh velcro trên chiếc áo NBC binh nhất Shoshana, đột nhiên một tên hét to lên khoái trá, cả bọn nhau nhau lên, tên chỉ huy phóng tới bên cạnh cho tay vào bên trong áo bóp bóp hai vú nàng rồi phá ra cười hô hố, bọn chúng không ngờ là có sự có mặt của nữ quân nhân trong quân đội Hoa-Kỳ. Hắn nói một tràng tiếng Á-rập, cã đám nghe xong ùa tới, chiếc mũ sắt trên đầu Audrey và Lynch bị bọn chúng gở xuống, hai mái tóc vàng hoe bị phơi ra, tương phản với một biển tóc đen và bê-rê đen chung quanh, bọn chúng nhanh nhẹn tháo kiếng chắn của hai nàng cát xuống, cả bọn đồng loạt Ồ! Lên một tiếng. Khuôn mặt Audrey quá xinh đẹp làm cả bọn sững sờ. Tên chỉ huy lại hét lớn ra lệnh, tức thì mấy tên nhảy ra xé áo buộc chặt quanh mắt đám tù binh, Audrey cũng chịu chung số phận. Hai mắt bị bịt kính, Audrey chĩ nghe được tiếng thét lớn của ba nam quân nhân và sau đó không còn nghe tiếng kêu nào nửa của các chiến hữu bạn mà thay vào đó là tiếng reo hò mỗi lúc một lớn hơn của đám dân quân.
Hàng chục bàn tay tham lam chụp xuống người nàng, trong nháy mắt chiếc áo trận NBC cũng Audrey bị chúng mỡ toang ra phía trước ngực, nhiều bàn tay thô bạo chụp vào phần thân thể căn phồng nhựa sống này bóp lấy bóp để cặp vú no tròn dưới cái T-Shirt mướt mồ hôi, Audrey nằm im như chịu trận, không mãi mai kháng cự, nàng biết rằng trong phút giây này mình càng cử động nhiều thì càng thiệt thân. Thình lình có nhiều tràng AK nổ giòn, một vài thân người trúng đạn ngả gục xuống bên cạnh Audrey, nhiều tiếng la hét thất thanh, đám đông dân quân du kích lùi ra xa, hai chiếc Walid chở đầy lính mặc áo quần rằn ri đội bê-rê đen phóng hết tốc lực trờ tới, xe Walid là một loại xe bọc thép hạng nhẹ do Ai-Cập chế tạo, lính Iraqi dùng như Mỹ xài xe Humvee.Toán lính nhanh nhẹn nhảy xuống xe đứng thành vòng tròn chung quanh đám tù binh Mỹ. Theo sau hai chiếc Walid là một đoàn khỏang 10 xe vận tải chở đầy Vệ Binh Cộng Hòa, mặc kaki xanh đội bê-rê đen ào tới, bọn vệ binh võ trang tận răng túa ra làm hàng rào chận không cho đám dân quân đến gần bọn lính rằn ri và đám tù binh Mỹ.
Bọn lính mặc rằn ri đều võ trang bằng tiểu liên RPK-74, đây là một loại súng tương tự như AK-47 nhưng với nòng dài và nặng hơn, với kẹp đạn có sức chứa đến 45 viên, chĩ có những lực lượng đặc biệt mới được trang bị loại súng này. Bọn chúng chỉa súng thẳng vào đám dân quân đang bu đen nhóm tù binh, quát lớn nhiều tiếng, tức thì đám đông đang hung hăng tự nhiên im lặng hẳn, cả bọn líu ríu khiêng đồng bọn chết và bị thương vì mấy loạt đạn của đám rằn ri này đi ra xa mà không một lời phản kháng. Chờ cho bọn dân quân đi xa, tên chỉ huy toán lính rằn ri mới ra hiệu cho gã thiếu tá Vệ Binh Cộng Hoà bước tới. Trao đổi với nhau vài câu, sau đó gã thiếu tá trở về hàng quân quát lên ra lệnh cho bọn Vệ Binh, bọn chúng xúm lại khiêng tất cả các tù binh trừ Audrey ra, đặt mỗi người lên một xe tải khác nhau, hai tên khiêng đến trước mặt tên chỉ huy rằn ri một thùng gổ to, bên trong là tất cã những quân trang quân dụng cá nhân của Audrey. Ðám Vệ Binh lên xe chạy về hướng trung tâm thành phố để lại một mình Audrey nằm thở dốc trên cát.
Một tên lính rằn ri bước tới, mở vải bịt mắt Audrey ra, nhìn huy hiệu trên cánh tay những tên mặc rằn ri này, Audrey biết được bọn chúng thuộc nhóm Al Hadi Project/Project 858, đây là toán tình báo điện tử đặc biệt, vô cùng quan trọng trong chánh quyền Iraq, nhóm này chỉ có 800 người hoạt động không những chỉ giới hạn trong lảnh thổ Iraq mà còn có tai mắt khắp mọi nơi trên thế giới. Sau trận chiến Desert storm năm 1991, nhiều liên lạc viên và tin tặc Nga, Ðông Âu và Bắc Triều Tiên đã chung vai sát cánh với nhóm Al Hadi này để đột nhập các mạng lưới của liên quân Mỹ Anh hầu lượm lặt tất cả các tin tức và dữ kiện liên quan đến kế hoạch hành quân của liên quân. Al Hadi đặt bộ chỉ huy ở Al Rashedia, một thị trấn nhỏ cách thủ đô Baghdad 20 km về hướng bắc.
Audrey ngoài mặt tỏ ra sợ hãi nhưng kỳ thực trong bụng nàng lại vô cùng phấn khởi. Khi nhận lệnh công tác, đại tá Smith đã lập đi lập lại nhiều lần là chuyến công tác này nguy hiểm trăm phần, chỉ khi nào nàng lọt vào tay bọn Al Hadi thì mới có quyền nghĩ đến chử thành công. Việc đại đội 507 bảo trì lạc đường lọt vào ổ phục kích của địch quân không phải là một rủi ro, mọi chi tiết để đưa đến “tai nạn” này đã được toán kế hoạch bộ quốc phòng Mỹ điều nghiên kỹ càng trước đó 1 tháng. Audrey được cài vào đại đội này để “vô tình” đưa đoàn xe vào chốn tử địa. Một sứ mạng cực kỳ quan trọng mà cái giá sơ khởi phải trả là 11 xác người bỏ lại bên cạnh 18 sườn xe nám đen và 5 người bị địch bắt…trong số tù binh này không có tên Audrey Barker…..một người lính không số quân.
Bọn chúng có vẽ tử tế với Audrey, hai tên xốc nách đở nàng đứng lên, một tên có vẽ là nhiếp ảnh viên, với máy hình nhà nghề đeo đầy người bước tới, hắn rút trong túi xách ra một chiếc khăn nhỏ cẩn thận thấm nước và bắt đầu lau sạch những bụi cát và khói bám đầy trên khuôn mặt khả ái của nàng, với mớ tóc vàng óng như tơ cắt ngắn ngang cổ tương phản với một làn da sạm náng gió sa mạc đỏ hồng, cái mũi thẳng, hai cánh mũi hẹp và cặp mắt xanh biếc như mắt mèo làm khuôn mặt nàng toát ra một vẽ nửa tinh ranh nửa huyền bí, đôi môi tuy se khô với nhưng vẫn làm cho bất cứ người đàn ông nào trên thế gian này khi nhìn vào đều cùng nghĩ đến một chuyện là phải đặt lên đấy một nụ hôn rồi có chết cũng mát dạ. Gã nhiếp ảnh viên móc trong túi áo ra một chiếc máy hình digital, chỉa máy vào người nàng và bấm lia lịa, hắn chụp chân dung nàng rất nhiều, đủ mọi góc cạnh, nàng như pho tượng không nói một lời nào đứng im cho hắn chụp. Tướng cao và rắn chắc, bộ quân phục rằn ri màu ngụy trang cát sa mạc tuy dầy cộm nhưng không dấu được những nét đẹp của một thiếu nữ siêng năng tập luyện, bộ ngực nhô lên cao khiêu khích, giá cởi được chiếc áo trận dầy cộm này ra được thì không hiểu ngực nàng còn quyến rũ đến đâu nữa. Chụp chân dung nàng xong hắn cho máy vào túi và run run mở dần hàng nút áo trước ngực Audrey, nàng vẩn đứng thẳng người chờ đợi. Chiếc áo trận đã bị mở hết hàng nút trước ngực, hắn nắm hai vạt áo vén qua hai bên, bên dưới là chiếc T-shirt nhà binh màu nâu đẫm ướt mồ hôi, Audrey không mặc nịt ngực, chiếc áo ướt dán sát vào da làm hai đầu vú hiện ra rỏ mồn một như hai ngón tay, nàng không mặc nịt ngực cũng phải thôi, hai bầu vú săn cứng đứng thẳng khiêu khích, gã nhiếp ảnh viên run tay, vừa nuốt nước bọt vừa kề máy chụp close-up cái phần thân thể vô cùng khêu gợi này. Ðứng trước một pho tượng thần vệ nữ bằng xương bằng thịt này, không riêng gì tên chụp hình mà nguyên cã toán lính rằn ri Al Hadi đều đứng im phăng phắc, đực mặt ra nhìn chòng chọc vào hai cái điễm nhỏ xíu đang phập phồng lên xuống trước ngực đại úy Audrey Baker. Thời gian dường như ngừng lại, bãi chiến trường đang hừng hực lửa chợt mát hẳn với một đoá hồng tươi tắn nằm lọt giửa một vòng người áo rằn sắt máu. Bọn lính Iraqi bị hai cái điễm nhỏ xíu này thôi miên cũng phải, vì ngoài những lúc ở nhà nhìn vú vợ ra thì bọn chúng không còn cơ hội nào khác, ra đường tất cả phụ nữ đều trùm kín mít từ đầu tới chân. Ðược một ít lâu thì tên chỉ huy chợt tĩnh mộng, hắn có nhiệm vụ áp giải nàng về cho chủ soái nên không dám chậm trể, hắn ra lệnh cho thuộc hạ dẩn nàng lên chiếc Walid dẩn đầu, bọn Al Hadi ào ào nhảy lên xe, trong nháy mắt đoàn xe đã khuất dạng để lại sau lưng đám vệ binh cộng hòa lăng xăng bên những xác người và Humvee cháy đen.