Hồng vừa thay đồ xong thì nghe tiếng còi xe đằng trước, nó vội vã chạy ra.
Loan lái chiếc BMW màu trắng đời mới trông thật đẹp, nó chồm người qua mở cửa x echo Hồng. Chiếc xe vọt nhanh như một mũi tên, chen lẫn vào giòng xe cộ đang lưu thông trên đường phố vào buổi tối cuối tuần.
Thấy Hồng có vẻ rụt rè khép nép, con Loan nhìn nó cười một cách thong hại rồi hỏi Hồng:
– Hồng nghĩ gì vậy?
– Không, Hồng chỉ nghĩ vẩn vơ thôi mà. À, Loan mua cái xe này bao nhiêu mà đẹp vậy?
– Chiếc này hả? Đâu khoảng bốn chục, bốn mấy gì đó.
– Chớ, Loan mua mà hỏng biết bao nhiêu à?
Loan cười hăng hắc nói với vẻ tự mãn:
– Loan đâu có mua. Chiếc này là của thằng kép già bỏ ra hai chục ngàn down cho Loan.
Hồng cũng cười theo nó rồi hỏi tiếp:
– Vậy rồi mỗi tháng Loan trả bao nhiêu?
– Loan đâu có trả, có thằng kép khác trả cho Loan cái khoản đó, nên Loan cũng không biết bao nhiêu nữa.
Hồng trợn mắt kinh ngạc. À thì ra Loan có kép lo cho, nó chẳng cần phải làm gì hết, suốt ngày ăn diện rồi lái xe đi chơi. Hồng dò thêm:
– Vậy hiện thời Loan sống với ai?
– Hỏng sống với ai hết. Ở một mình cho nó khoẻ.
Sực nhớ ra câu chuyện hồi nãy trong điện thoại, Loan quay qua nhìn Hồng hỏi:
– Hồng có muốn sống như Loan không?
Hồng còn đang phân vân chưa biết trả lời thế nào thì Loan đã nói thêm:
; – Hồng cứ việc suy nghĩ đi. Mình thấy Hồng lam lũ quá mà lương hỏng có bao nhiêu nên tội nghiệp.
Thấy Hồng ngạc nhiên, Loan nói tiếp:
– Tội gì sống cực khổ như vậy. Tụi đàn ông nó ngu, nó cho thì mình hưởng. Đâu có ai bắt tụi nó phải làm vậy đâu. Tại tụi nó muốn mà.
Hồng càng phân vân hơn. Sống như Loan thì người con gái nào mà không muốn. Nhưng lẽ dĩ nhiên là mình phải đền bù lại cái gì chớ.
Hồng hỏi rõ Loan cho chắc ăn:
– Vậy là mình làm bé. Phải không Loan?
Loan trợn mắt nhìn Hồng:
– Ngu gì làm bé. Có ngày bị đánh ghen hộc máu.
– Vậy chớ mình làm cái gì?
Loan trả lời cộc lốc:
– Gái gọi.
Thấy Hồng có vẻ như không hiểu, Loan giải thích thêm:
– Mình hỏng có lệ thuộc ai hết. Chẳng thằng nào con nào có quyền ghen tương thắc mắc. Thích thằng nào thì đi chơi với thằng đó. Thằng nào chịu chi thì mình chơi lâu dài, thằng nào bủn xỉn thì quên nó đi.
Hồng vẫn chưa hết ngạc nhiên, nó gặng hỏi:
– Vậy là Loan phải cặp bồ hết với mấy người đó hả?
– Lẽ dĩ nhiên. Đối với thằng nào thì mình cũng là người yêu của nó hết. Nhưng quan trọng là mình đừng yêu thằng nào hết.
– Nhưng mà lỡ mấy thằng đó có vợ rồi thì sao?
Loan càng cười lớn:
– Thì mấy thằng có vợ mới có tài sản, tiền bạc chứ mấy thằng độc thân “trên trăng dưới dái” cặp với tụi nó làm cái gì cho hao khí.
Vậy là Hồng đã hiểu phần nào về cái mặt trái của Loan. Nó ngồi yean, nghiền ngẫm về lối sống kỳ lạ mà Hồng mới nghe qua lần đầu.
Thấy Hồng mặt mày cũng sáng sủa, nhứt là cái tướng cao ráo, nẫy nở mà lại sống trong hoàn cảnh eo hẹp, Loan có hảo ý muốn giúp đỡ nó:
– Nếu Hồng thích thì mình lo cho.
– Lo cái gì Loan?
– Trước tiên là Loan dẫn Hồng đi làm tóc, làm móng tay, móng chân lại cho ngon lành. Rồi sẽ dẫn Hồng đi shopping mua sắm đồ mới, dạy cho Hồng cách moi tiền tụi đàn ông.
Hồng nửa thích, nửa có vẻ e ngại, hỏi lại Loan:
– Nhưng mà đàn ông ở đâu có sẵn cho Hồng đâu?
Loan cười nắc nẻ, tỏ vẻ đàn chị:
– Trời đất quỷ thần ơi, hơi sức đâu mà lo đàn ông thì ở đâu lại hỏng có. Thằng đàn ông nào mà lại không mê gái đẹp. Chỉ sợ mình hỏng đẹp thì thôi, chớ đã đẹp thì tụi nó bu lại như ruồi bu cặc ngựa.
Hồng im lặng. Im lặng có nghĩa là bằng lòng. Nó hỏi Loan thêm một câu nữa:
– Mình chỉ cặp để moi tiền thôi, chớ khỏi cần sống với thằng nào hết hả?
– Khỏi. Thằng nào muốn thì gọi mình. Mình cần tiền thì gọi lại nó. Gọi qua gọi lại vui hơn. Khỏi sợ lèng èng, phiền phức.
Hồng vận chưa an tâm, nó hỏi thêm:
– Sao Hồng nghe nói Gái Gọi là mấy cô gái nhảy dù, cũng sống bình thường như mấy người khác nhưng hễ có mối người ta gọi tới thì mấy cổ đi ngủ với họ, phải vậy hôn Loan?
Loan thản nhiên:
– Thì cũng gần giống nhau thôi. Chỉ khác một điều là mấy cô đó tiền trao cháo múc. Còn tụi mình thì high class hơn. Có nghĩa là mình chỉ cặp bồ một số nào đó thôi. Chỉ đi với kép thôi chớ hổng phải đụng ai cũng ngủ. Nói thẳng ra là làm nhân tình tụi nó, vừa sướng hơn, vừa nhiều tiền hơn mà hỏng có ai khi dễ.
Hồng thở dài một cái. Vậy là coi như số phận của nó đã quyết định xong. Bây giờ chỉ còn làm theo những gì Loan dạy.
Bộ đồ treo trong tủ kính ở khu shopping lại trở về trong đầu Hồng. Cái giá một ngàn với Hồng lúc này là quá lớn. Hơn một tháng lương của nó chớ ít ỏi gì. Nhưng muốn như Loan thì phải chịu thôi, phải sửa nhan sắc, ăn diện sang trọng thì mới gần gũi đàn ông có tiền được. Nếu không thì nó cũng sẽ trở thành loại tiền trao cháo múc như Loan nói hay sao? Hồng gọi phone lại cho Loan, hỏi nó ý kiến về vụ tiền đâu để mua quần áo mới.
Loan nói không cần suy nghĩ:
– Dễ mà. Hồng muốn thì đi với Loan. Loan sẽ chà credit cho, mai mốt trả lại từ từ, lo gì.
Thế rồi Loan lại đi với Hồng, lựa chọn cho Hồng gần cả chục bộ quần áo mới, cùng lủ khủ giày dép, son phấn, nữ trang gần cả chục ngàn.
Con Hồng không dám mua. Nhưng Loan nói chắc như bắp:
– Đừng lo. Cái tướng của Hồng là tướng trường túc. Bọn đàn ông sẽ mê chết bỏ cho coi. Sợ hỏng chừng tháng sau là Hồng quăng hết đống đồ này, đi sắm đồ mới, sang hơn Loan cho mà xem.
Ngay hôm sau đó, Loan bắt Hồng phải thu xếp đồ đạc, về ở chung với nó cho tiện việc làm ăn.
Nhờ bàn tay khéo léo của Loan, chỉ trong vòng 24 tiếng đồng hồ, Hồng đã hoàn toàn lột xác.
Con Hồng sắp xếp đồ khô trong chợ mấy hôm trước giờ đã trở thành một cô gái đẹp của giới thượng lưu.
Đi đâu hai đứa cũng đi với n hau, chỉ trừ khi nào Loan vào khách sạn với kép thì Hồng mới ở nhà một mình thôi.
*
* *
Hồng đang nằm ngâm mình trong bồn nước một cách sảng khoái thì nghe có tiếng Loan oang oang từ phòng khách nói vọng vô:
– Lẹ lẹ lên nghe Hồng. Bữa nay Loan thou tay nghề Hồng đó nghe. Thằng kép mình nó bỏ nhỏ cho mình biết là thằng đó giàu lắm. Chịu chi nữa.
Hồng cũng nôn nao trong bụng. Loan hứa với nó là sẽ nhờ thằng kép của Loan giới thiệu một thằng bạn của nó cho Hồng. Một đứa con gái với dĩ vãng giăng câu, lưới cá như Hồng mà có được một kép sang, có tiền mà chịu chơi nữa làm sao Hồng hổng nôn nóng cho được. Và ngày hôm nay là ngày đầu tiên tụi nó sẽ gặp mặt.
Hồng vừa bước ra khỏi phòng tắm thì Loan đã nhào lại, vừa chải tóc, xịt keo, vẽ mắt, cuốn lông mi cho nó, rồi tô son, đánh phấn rối rít lên như chuẩn bị cho cô dâu ra trình diện họ nhà trai vậy. Hai đứa vừa trang điểm xong xuôi thì cũng vừa lúc có tiếng xe ngừng trước cửa.
Con Hồng còn hơi mắc cỡ thì Loan đã thúc nó:
– Đó, tụi nó tới đó. Mạnh dạn lên, đừng có sợ. Mình phải chủ động mới sai khiến được tụi nó. Mà nhớ là đừng có yêu sảng là bỏ mẹ.
Hồng líu ríu đi sau long Loan bước ra cửa chào khách.
Trên chiếc Mercedes đen bóng, hai gã trung niên ăn mặc chững chạc, veston cà vạt rất lịch sự bước xuống.
Loan đon đả chạy ra ôm cứng lấy một gã. Nó đóng kịch thật hay, y như là nhớ nhung gã dữ lắm vậy. Miệng nó tía lia:
– Honey. Sao đến trễ quá vậy, làm em chờ muốn chết.
Vừa nói Loan vừa name lấy cánh tay gã, kéo choàng qua eo ếch của nó trông thật là tình tứ.
Gã đàn ông kép của Loan quay qua giới thiệu:
– Đây, anh Đoàn, bạn anh. Còn đây là Loan, bà xã mình.
Loan nói tiếp theo sau:
– Đây, anh Dũng, ông xã của mình. Còn đây là Hồng bạn thân của em ở Việt Nam mới qua.
Hồng và Đoàn đều kín đáo đưa mắt nhìn nhau, định giá xem đối tượng của mình cỡ nào.
Hồng thấy đúng như lời Loan nói. Gã đàn ông tên Đoàn kể ra cũng chẳng phải là loại đẹp trai, nhưng dễ nhìn. Nói chung thì chẳng có cái gì xấu, đại khái là trung bình trên mọi phương diện. Nhưng điểm mà Hồng chịu nhất là đô con, mà lại có vẻ nhiều tiền nữa.
Sau mấy cái bắt tay giao hữu, bốn người lục đục kéo nhau r axe đi nhà hàng, gọi tiệc sơ giao.