Đợi tiểu bảo đi ra, chàng quan sát tỉ mỉ từng nơi trong phòng, cố tìm ra một dấu vết nào đó, khả dĩ đoán xem ai đã lọt vào trong phòng chàng lúc chàng vắng mặt. Nhưng hoàn toàn không có khả nghi gì. Cửa vẫn đóng kín, rèm cửa vẫn còn nguyên vị trí cũ. Suốt đêm đó chàng hầu như không chợp mắt được vì cứ thắc mắc về người nào đó đã lẻn vào phòng mình, rồi lại hình dung bóng dáng của cô nương lúc chiều, bộ áo màu hồng nhạt chỉ làm tô thêm đôi môi đỏ tươi như một trái mận chín nguyên trên cành mà chàng muốn nếm thử nó cảm giác lần nữa ra sao ! Chàng chìm vào giấc mơ, nàng đến bên chàng, không mặc quần áo đúng như chàng mong muốn. Chàng nhìn nàng, ánh mắt nàng thiết tha mời gọi hãy ôm thiếp vào lòng. Chàng giang tay ra, đón nhận thân thể trần truồng của nàng. Môi chàng tìm môi nàng, lưỡi chàng tìm lưỡi nàng. Tay chàng khám phá cõi thiên thai nơi hai bầu vú của nàng, chúng không to cũng không nhỏ, nhưng mềm mại dưới bàn tay chàng. Hai núm vú đen thẫm như mật ong, săn lại dưới bàn tay vân vê, sờ nắn của chàng. Cả hai đều là lần đầu tiên nên trao cho nhau tất cả. Tay chàng lần xuống, từ từ, từ từ thân người nàng cong lên theo bàn tay chàng vuốt ve, trong lúc quần áo của chàng được tay nàng cởi bỏ gần hết. Bàn tay chàng to lớn, ấm áp đang tìm kiếm ốc đảo trung tâm. Và chàng biết được đích đến khi cảm giác của chàng và nàng đều như nhau khi tay chàng chạm đến nó. Cùng lúc đó, tay nàng đã bắt chước tay chàng, tìm kiếm, khám phá những điều mới mẻ. Chàng cảm thấy mình cương cứng lên dưới bàn tay mềm mại của nàng. Ngón tay của nàng lần mò hai viên ngọc của chàng, vo tròn, vo tròn? bóp chặt khiến chàng rên lên sung sướng. Còn nàng cũng đang tận hưởng cảm giác tột bực khi tay chàng tìm hiểu nơi sâu thẳm của nàng, miệng chàng đang ngậm chặt vú nàng, bú nó như đứa trẻ bú sữa mẹ. Thỉnh thoảng lại nút mạnh làm nàng vui thích với cảm giác lần đầu tiên chàng mang lại cho nàng. Miệng chàng từ từ lần xuống, thấp nữa, thấp nữa.
Mãi đến gần sáng, lúc đang mơ màng, chàng nghe tiếng tiểu bảo gọi mới choàng tỉnh, nhận ra mình đang nằm mơ, thấy nuối tiếc giấc mộng đêm qua, chàng nhìn thấy chỗ mình nằm hơi ươn ướt. Tên tiểu bảo đưa cho chàng một mảnh giấy hoa tiên sực nức mùi hương, vừa thưa :
– Có một tiểu thư mặc áo hồng bảo đưa vật này cho công tử. Nhìn cô ấy là tôi biết người ở xứ khác đến, chắc là dự thi hội hoa.
Chàng nhận, vừa mở ra đã thấy ngay một bài thơ chép nắn nót, nét chữ dễ thương. Cuối bài thơ có ghi : “Xin nhận được phúc họa bài thơ vào tối nay. Gặp ở đầu chợ hoa.”
Đọc xong bài thơ phong phú, trau chuốt, chàng phải buộc miệng :
– Hay tuyệt !
Thuận tay, chàng họa liền bài thơ và nôn nóng mau đến tối để gặp nàng, hỏi về nàng, nhìn gương mặt đẹp không mức nào diễn tả nỗi của nàng.
Chàng dặn dò tiểu bảo :
– Khi nào nàng đến nữa, các người lập tức báo cho ta hay, hoặc lưu giữ nàng lại chờ ta về.
Thời khắc qua nhanh, đã đến tối, chàng hòa mình vào dòng người tấp nập, lũ lượt kéo về hội hoa. Ăn mặc thật đẹp, cầm trên tay bức họa và mảnh giấy hoa tiên để nàng dễ nhận ra, chàng rảo bước đến đầu chợ.
Thời gian cứ trôi qua, một khắc, hai khắc, đêm khuya dần, chàng ngó trước ngó sau tìm bóng nàng nhưng chẳng thấy, sốt ruột vì lo nàng có chuyện gì, chàng đi qua đi lại như người điên. Cho đến khi một người bán lạc rang nhìn thấy chàng và bước đến gần trao cho chàng một phong thư sau khi hỏi tên. Chàng mở thư ra, vẫn nét chữ xinh xắn của nàng : “Xin cáo lỗi phải lỡ hẹn, vì chuyện quá cấp bách, thiếp sẽ gặp lại chàng trong đêm”.
Quá thất vọng, chàng đứng sững trong giây lát, chợt nhớ ra có thể nàng đi dự thi mỹ nữ đẹp nhất nên vội chen vào đám đông đang đứng xem ai đẹp nhất. Kết quả chàng một mình về nhà trọ vì chẳng có ai đẹp là nàng trong số người dự thi cả. Vậy là sao ?
Đợi cho mọi người tan chợ hoa, chàng mới lững thững về nhà trọ. Đầu óc quay cuồng vì không gặp được nàng, chưa kịp hỏi tên, tâm trạng buồn của chàng ngược hẳn với tên tiểu bảo. Hắn cuời tươi nhìn chàng :
– Công tử để ai đợi trong phòng quá lâu rồi, hãy mau lên xin lỗi người ta đi !
Ngạc nhiên, chàng lên phòng trọ ở trên lầu. Một mùi hương quen thuộc nhẹ vào mũi chàng, không lẽ ?
– Cô nương !
Cô gái áo hồng đang ngồi xem sách, tay cầm bút viết vào mảnh giấy hoa tiên một bài thơ nào đó. Thấy chàng, nàng tỏ ra nũng nịu:
– Tưởng rằng phải đợi đến sáng!
Nàng giải thích :
– Lúc tối do có công việc quá cấp bách nên lỗi hẹn, mong công tử luợng thứ cho.
– Tôi cứ tưởng nàng dự thi mỹ nữ chứ. Vừa nói tay chàng vừa trao bức thư họa cho nàng. Nàng trố mắt nhìn chàng bảo :
– Thiếp xấu thế này mà dám dự thi ư?
– Ta nghĩ nàng hơn hẳn tất cả bọn họ đấy.
Nghe thế nàng mỉm cười đỏ mặt, nhìn chàng hỏi :
– Chàng tự họa thơ mình mà không biết ư ?
– Nàng nói thơ ai ??