VN88 VN88

Tuổi học trò tình yêu áo trắng thời tình dục

Hoàng Quân chỉ liếc nhìn nàng một lần rồi quay qua xem Ái Như trình diễn, ngài biết là Tầng Hoa ghen tức lắm và cố tình chăm chích ngài nhưng ngài vẫn điềm nhiên vì sợ bà đô đốc đứng kế phát giác mối gian tình của họ. Tầng Hoa bất giác cảm thấy bị ruồng rẩy bỏ bê, nàng tức giận quay đầu lại khua gót thật mạnh đi thẳng lên lầu.
– Con gái của tôi rất là ngây thơ, hôn sự này tôi tin rằng là điều tốt đẹp sẽ đến với nó – bà đô đốc bỗng lên tiếng vừa nhìn Ái Như một cách hãnh diện.
– Đúng vậy, vậy tôi sẽ chuẩn bị hết tất cả – Hoàng Quân trả lời.
Tầng Hoa đang giận dữ khua gót thật mạnh bước lên cầu thang thì gặp vị phó tướng trẻ Duệ Nhậm đang từ trên bước xuống.

Nàng nắm vội lấy tay của Duệ Nhậm lôi lên lầu. Chàng cứ bước theo không một lời chống cự. Tầng Hoa mở cửa một căn phòng rồi xô tướng Duệ Nhậm vào trong, xong rồi nàng đặt lên môi vị tướng trẻ một nụ hôn say đắm. Chàng còn đang ngạc nhiên thì Tầng Hoa cởi hết đồ trên mình xuống đưa thân thể lõa lồ khoe trước mắt chàng. Chàng không thể nào từ chối được một thân thể hoàn mỹ như thế. Nuốt nước bọt xuống huyết quản, chàng bắt đầu tước bỏ khí giới mang quanh mình rồi bộ quân phục đang mặc trên người. Chàng bước tới kéo sát người nàng vào, chàng thấy nhiệt thể của nàng thật là ấm nóng. Chàng kề miệng xuống hôn lên đôi gò bồng của nàng một cách thèm thuồng như đứa trẻ khát sữa. Hai thân thể trần truồng lại quyện nhau như hai viên nam châm. Chàng hôn khắp thân thể của nàng từ trên xuống dưới không bỏ xót chỗ nào. Chàng dừng lại ở giữa thân người của nàng đặt vào đó một cái lưỡi nham nhám ấm cúng. Chàng như con chim sơn ca trên cành cây buổi sáng cứ hót líu lo, nàng thì như con trùng ngọ nguậy trong ly nước tình của chàng. Chàng bỗng đẩy người nàng nằm ngữa ra giường rồi trèo lên người của nàng nhảy một bản tango nhịp nhàng, nàng thì như chiếc nệm êm êm cứ trân mình hứng chịu sự nhún nhảy của chàng. Cảm giác đê mê như chạy khắp thân thể của hai người, tiếng rên đi từ khe khẽ cho tới la lối ồn ào. Một lát sau chàng trân mình như con tầm, nhã tơ lên khắp người nàng rồi ngã lăn qua một bên thở hỗn hển. Một lát sau…
– Anh Nhậm, anh phải trả thù cho em – Tầng Hoa nói.
– Anh đã có hứa với em rồi thì anh sẽ làm, nhưng thời cơ chưa tới.
– Không, em không muốn anh trả thù cho em bằng cách đó – Tầng Hoa nói.
– Vậy em muốn anh phải làm sao ?
– Em muốn anh phải phá trinh con Ái Như.
– Cái gì ! Sao em lại làm vậy, nó chỉ có mười lăm tuổi thôi, đâu có tội tình gì đâu.
– Anh không hiểu đâu, em muốn Hoàng Quân ngay cái đêm tân hôn phát giác ra cô dâu không còn là xử nữ nữa thì sẽ xấu hổ vô cùng, vì đó là một sự sỉ nhục trong hoàng gia và ở địa vị đại tướng quân.

Rồi mình sẽ tung tin chuyện này ra khắp nơi để hắn không còn mặt mũi nào.
– Em thật là độc ác, đúng là lòng dạ đàn bà, anh chưa hứa với em đâu – Duệ Nhậm trả lời.
– Nếu anh còn muốn được cái này thì anh phải nghe lời anh- Tầng Hoa vừa nói vừa chỉ vào chỗ kín của mình cười nhếch miệng một cách yêu quái. Duệ Nhậm đứng dậy mặc vội quần áo rồi dùn dằn định bỏ đi :
– Em đừng có tưởng chỉ có em là xinh đẹp nhất ở kinh thành này, còn có Tiểu Nhan nữa.
– À, anh muốn nói con nhỏ đó à, anh nên biết là chồng của nó là một thương gia giàu có, người có sự liên hệ mật thiết với Vua.
– Tôi mặc kệ, hễ miễn tiểu tướng này thích ai thì phải chiếm cho bằng được – chàng nói xong thì quay gót đi thẳng không thèm ngó lại Tầng Hoa một lần.

Tiểu Nhan là một người con gái vừa tròn 18 thì phải gã chồng. Nhưng chồng nàng thì lúc nào cũng bận bịu với công việc, thĩnh thoảng ông đi năm bảy tháng mới trở về. Những lúc như thế thì Tiểu Nhan hay qua nhà người anh họ của nàng để ở,người anh họ đó chính là phó tướng Duệ Nhậm. Từ lúc Tiểu Nhan bước chân vào dinh phó tướng thì Duệ Nhậm đã quyết tâm chinh phục người con gái này mặc kệ là nàng đã có chồng.

Trở lại chuyện của Ái Như, từ khi biết được vị hôn phu của mình là một ông già thì nàng thất vọng vô cùng, nàng ước gì vị hôn thê của nàng là thầy Kình Quốc Đống. Bấy lâu nay nàng không biết là nàng có yêu thầy Đống hay không, nhưng mỗi lần được gần gũi thầy, để học nhạc với thầy thì nàng thấy thời gian như là chạy nhanh như bay. Bà đô đốc thì rất là khó khăn nên lúc nào cũng cho người lưu ý tới thầy. Thầy Đống thì đã yêu Ái Như từ thuở ban đầu rồi, cử chỉ hồn nhiên của nàng, khuôn mặt khả ái của nàng thì làm sao mà thầy Đống, là một người đa sầu đa cảm, có thể chối từ một sự đẹp đẽ như thế kia. Thầy bí mật trao cho nàng những bức thư tình lãng mạn được dán kín đáo bên dưới cây đàn tranh. Nàng cũng đáp lại những bức thư đó một cách nồng nàn. Thời gian trôi qua, tình cảm của họ càng tăng dần, nhưng Ái Như thật ngây ngô chưa biết là nàng đã yêu thầy Đống rồi. Giờ đây đối diện với sự khó khăn trước mắt là nàng phải đi gã chồng, nàng không biết làm sao hơn là chỉ đành thố lộ tâm tình với Dì Tầng Hoa để hy vọng Dì cho nàng một con đường đi.
– Con nên viết một lá thơ trả lời cho thầy Đống đi- Tầng Hoa gợi ý.
– Nhưng con phải viết làm sao ?- Ái Như ngớ ngẫn mặt ra hỏi một cách ngây thơ.
– Con đi lấy giấy và viết đi, Dì đọc cho con viết. Ái Như vội vã đi và trở lại.
Tầng Hoa vừa đi vừa suy nghĩ lẫm bẫm rồi nói :
– Con sẵn sàng chưa…
– Dạ Thưa thầy Đống, Thầy như một viên ngọc trong suốt làm cho em vừa kính vừa yêu. Chính vì sự trong suốt của thầy mà em đã nhìn thấy và thấu hiểu hết tấm lòng của thầy đối với em. Hôm nay đây em phải đi lấy chồng vì sự ép buộc của má. Người chồng tương lai của em có quyền qui tối cao trong quân đội của triều đình. Vì em phải giữ đạo hiếu mà phụ lòng yêu thương của thầy. Bỗng Ái Như nhìn lên Dì ra vẻ ngạc nhiên rồi nói:
– Sao Dì lại nói giúp cho con lấy được thầy Đống mà.
– Con ngoan, nghe lời Dì viết tiếp đi.- Dì nói xong thì đọc tiếp.

VN88

Viết một bình luận