Lúc đầu những ngón tay của Trường chỉ ve vuốt bên ngoài âm đạo, nhưng một thoáng sau các ngón tay đã chui hẳn vào bên trong để bươi móc. Đến lúc này thì Đào không thể không thốt lên những lời rên rỉ, phần bụng dưới của nàng không ngớt ưởn lên hụp xuống. Trường không cần biết là Đào đang sướng thật hay đang đóng kịch hắn vẫn chuyên cần dùng những ngón tay thụt thật nhanh, thật mạnh vào âm hộ của cô nàng.
– Ối!… Ối..Anh ơi!… Anh đéo em kiểu này thì em chết mất.
Miệng thì tru tréo làm như sắp ngất đi vì sướng, trong khi tay của Đào cũng chẳng vừa gì, nó thò xuống dưới háng của Trường nắm lấy dương vật không ngừng bóp vuốt theo nhịp kéo đẩy của hắn.
– Yessss!…Yeahhh!
Trường thoả mãn thốt ra thành tiếng khi thấy những dòng tinh dịch của Đào đang túa ra làm ướt đẫm mấy ngón tay của hắn. Tính hắn là thế. Bất cứ làm tình với một cô gái nào, hắn đều muốn được nhìn thấy những giòng chất lỏng từ trong âm hộ của cô gái đó phải chảy ra thì hắn mới cảm thấy được kích thích. Đồng thời hắn cũng ghiền mùi vị của thứ dung dịch này. Bởi vì mỗi người có một mùi vị đặc trưng riêng. Cho nên đối với hắn lúc nào cũng là món ăn mới lạ. Tuy nhiên với ả giang hồ chưa từng quen biết này thì Trường hơi e ngại không dám dùng miệng bú, liếm cô ta để hưởng thụ cái hương vị ấy.
– Ối dzời ơi! Là dzời! Buồi anh đâu? leo lên địt cho em một phát đi nào. Anh mà không chịu cho buồi vào, thì em sẽ tự ngồi dậy đéo anh đấy.
Tiếng Đào tru tréo vừa dứt thì Trường cũng vừa rút mấy ngón tay ra khỏi âm hộ của Đào đưa lên miệng liếm láp cái chất lỏng đặc kẹo đang dính trên mấy đầu ngón tay. Cuối cùng thì hắn không nhịn được thèm đành phải nếm chút ít. Trong lúc Trường say sưa mút mấy đầu ngón tay, thì Đào tự động nhỏm người cầm cái dương vật cứng ngắc hướng dẫn cho nó đi vào âm hộ của mình. Chỉ một cái hẩy mình tới trước của Đào. Cả một dương vật dài ngoằng của Trường đã tuồn tuột chui sâu vào trong âm đạo. Hai chân Đào quặp chặt lấy hông Trường, hai tay chống xuống dưới giường làm điểm tựa hối hả hẩy mu liên tục.
Được một lúc như cảm thấy âm đạo chưa được lấp đầy trọn vẹn. Đào liền đẩy Trường nằm xuống giường, rồi ngồi hẳn lên. Trong tất cả các ngón nghề phục vụ, Đào thích nhất là kiểu cưỡi ngựa này. Với tư thế ngồi bên trên, nàng như được làm chủ tình hình. Đã biết bao nhiêu khách làng chơi thuộc loại ” đại-du ” cũng đành phải ” ọc sữa ” đầu hàng bỡi những cú sàng, lắc tuyệt kỹ của nàng. Bởi vì không muốn cuộc truy hoan phải chấm dứt một cách ngắn ngủi khiến cho Trường có thể cảm thấy tiếc rẻ đồng tiền, nên thoạt đầu Đào chỉ phi nước kiệu thật là từ tốn. Tuy nhiên cũng đủ làm cho Trường phải cắn môi, xuýt xoa.
” Bạch … Bạch… Bạch ” . Âm thanh của đôi mông chạm vào đùi mỗi lúc một to dần. Khi thấy Trường nhăn nhó như hết chịu nổi thì Đào lại hạ háng dính sát xuống ngườiø Trường, ngoáy mông chầm chậm để cho hắn giảm bớt cơn cảm xúc, đợi đến khi Trường ở phía dưới thúc lên, thì Đào mới lại tiếp tục nhấp nhổm. Nhưng rồi cuộc chiến cũng không thể kéo dài được bao lâu. Trong một lần ép sát âm hộ xuống người của Trường và sàng mông theo hình vòng tròn của Đào. Trường đã đành thúc thủ. Hắn dùng hai tay bóp chặt lấy hai bầu vú của Đào, gồng người xuất khí. Tuy chưa đạt đến tuyệt đỉnh nhưng Đào cũng làm bộ rú lên rồi phủ phục lên người Trường dùng bắp thịt âm hộ co bóp lấy dương vật khiến cho bao nhiêu tinh khí tích tụ cả tháng nay của hắn rùng rùng phọt ra…
Đợi cho dương vật tuột ra khỏi âm hộ, Đào mới nhẹ nhàng chuồi người xuống tháo bỏ cái condom, rồi dùng môi lưỡi chùi sạch những giọt tinh trùng còn xót lại nơi đầu khấc rồi mới trườn lên nằm áp đầu lên ngực Trường thỏ thẻ:
– Thích không anh? Hay anh bao em luôn tối nay nhé, Em đảm bảo sẽ làm cho anh sướng cực kỳ.
Trường cũng muốn giữ Đào lại để làm thêm một quả nữa cho đã thèm, nhưng nhìn đồng hồ đã gần chín giờ tối. Sắp đến giờ có cái hẹn rất quan trọng cho nên hắn từ chối:
– Địt em thích lắm, nhưng lát nữa anh có bạn đến thăm rồi. Thôi để hôm khác đi nhá.
Đào hơi thất vọng vì không bám được anh chàng Việt kiều này lâu hơn như dự định. Hai người nằm trò chuyện một lát, thì Trường dục Đào ngồi dậy mặc quần áo rồi đưa nàng ra khỏi phòng. Trước khi hôn từ giã, Đào dúi vào tay Trường mảnh giấy nhỏ không biết đã được viết từ hồi nào? Trong đó có ghi tên và địa chỉ nhà nàng, Trường vui vẻ đút mảnh giấy vào túi. Khi Đào đi khuất, hắn tính quay mình bước vào phòng, thì chợt trông thấy một cặp trai gái cách phòng hắn độ vài căn, bước ra tình tứ dìu nhau đi về phía cầu thang. Dáng người phụ nữ trông thật quen thuộc. Đột nhiên Trường Ahhhh! lên một tiếng nhỏ, bởi vì hắn đã nhận ra người phụ nữ đó là ai…
* *
Trường đảo một vòng trong cửa hàng mậu dịch để tìm mua thêm một vài thứ làm quà cho đứa cháu. Đang ngắm nghía thì một cô bán hàng thật trẻ trung, xinh xắn liền bước ra mời chào.
– Anh muốn mua gì ạ? Cửa hàng của em hôm nay khuyến mãi mua một món, món thứ hai chỉ tính nửa giá thôi ạ.
Trường thấy cô bán hàng xinh đẹp nên cười đểu hỏi:
– Mua thứ gì cũng thế…, cả cô?
Cô bán hàng không biết Trường chơi chữ nên thật thà quảng cáo:
– Dạ, tất cả mọi thứ ở đây đều bán thế.
Sau khi chọn mua một vài thứ, đến quầy trả tiền Trường nhìn bảng tên của cô thâu ngân ra vẻ hào phóng nói:
– Tiền dư còn lại tặng riêng cho Thảo và cô chào hàng tên Mơ nhá.
Cô thâu tiền còn đang ngơ ngác thì Trường nheo mắt với cô ta rồi lững thững rời cửa hàng.
Chân vừa chạm tới đầu cổng thì Trường đã nghe được tiếng reo mừng ngạc nhiên:
– Ối dào ơi! Đạm ơi! Chú Trường về này.
Một thân hình với những đường nét quen thuộc chạy ra đón Trường.
– Chú về chơi sao không báo cho nhà biết, để chị ra đón chú chứ. Đưa bớt túi để chị xách đỡ nào.
Trường đành đưa cái xách tay đeo ngang người cho Liên để khỏi bị lôi kéo.
– Em tính dành ngạc nhiên cho cả nhà nên không báo. Chị với cái Đạm vẫn khoẻ chứ?
Hai chị em vào bên trong vừa ngồi xuống ghế salon, thì Đạm ở trên lầu chạy xuống nhào ngay vào lòng Trường. Mới cách biệt có một năm mà con bé lớn bổng, ngực đã thấy hơi nhu nhú. Con gái đang tuổi dậy thì có khác, da thịt trơn láng, mát rười rượi. Tiếng của Liên vang lên làm ngắt ngang dòng suy nghĩ của Trường:
– Cái con này! Sao không chào chú, lớn rồi đấy nhá, phải biết giữ gìn ý tứ chứ!
Trường chột dạ nới lỏng vòng tay đang vuốt ve, ôm siết con cháu ra nói lảng qua chuyện khác:
– Em có mua một chút quà cho hai mẹ con chị. Chị lấy hộ em, để cả ở trong cái túi xách tay đấy.
Cái Đạm nhanh nhẩu sà xuống cái túi xách nằm ở dưới đất để tìm kiếm quà. Liên thì làm như không màng đến cất tiếng hỏi:
– Bu dạo này sao rồi, vẫn khoẻ hả chú?
– Thì vẫn thế, già rồi nên lúc nào cũng than mệt!
– Thế chú định ở lại ăn tết với gia đình chị hay ở đâu?
Tuy mọi năm Trường về cũng chỉ ở nhà mẹ con Liên có vài tuần, rồi dọn ra ngoài khách sạn ở cho được tự do Nhưng khi nghe Liên hỏi câu này Trường vẫn cảm thấy khó chịu. Trường hỏi vặn:
– Năm nay ở nhà chị luôn không tiện à?
– Không, chị hỏi thế thôi. Vì có lần nào chú chịu ở nhà mẹ con chị cho đến lúc chú đi đâu . Nhà này bu đi để lại cho mẹ con chị thì cũng như là nhà của chú. Phòng của chú hồi nào đến giờ chị vẫn để trống đấy mà.
Liên nói dứt lời thì có tiếng kêu ở ngoài cổng:
– Chị Liên ơi! Ra lấy hàng này.
– Chú chờ chị một tị nhé. Có cái Mơ đưa quạt tới.
Liên nói xong đứng dậy đi ra cửa “Mơ ” cái tên nghe thật quen tai. Trường tò mò lững thững bước ra theo. Vừa thấy cô gái Trường mừng rỡ lên tiếng:
– À! Thì ra là cô đấy à, hèn gì mà nghe tiếng quen quá.
– Ủa! Thế ra hai người biết nhau à?
Liên ngạc nhiên hỏi. Còn Mơ ngờ ngợ như nhận ra người Việt kiều hào phóng mua đồ hồi nãy ở cửa hàng nên e dè nói:
– Dạ… Anh ấy có ghé cửa hàng của em sáng nay.
Trường đứng đàng sau đưa tay lên miệng ra dấu đừng nói, rồi tiếp lời Mơ:
– Ừ! Anh đấy, hồi nãy về gần nhà, nom thấy có cửa hàng mới mở nên mới đảo một vòng tham quan xem sao ấy mà.
– Thế anh là?…
Liên đáp thay:
– Chú Trường, em chồng của chị mới ở Úc về ăn tết . Thôi vào đây uống ngụm chè đã nào.
– Thôi em mới xuống ca phải về nhà, kiếu chị để khi khác.