khi ra trường rồi mơí tính tơí chuyện chồng vợ …
– à ha, anh tơí sớm, nghĩ tơí ai mà ngồi đờ ra đó?
– nghĩ tơí em! Và tơí ca’ch phạt em!
– sao lại phạt em?
– con gái, ra đường mặc váy ngắn, để gió tốc cả lên …
– hứ, anh nhìn lén em? – vưà noí Uyển vưà nũng nịu ngã vào người Bình
Bình nhẹ nhàng đỡ người yêu, hôn lên môi nàng:
– Mẹ có hỏi gì không?
– Mẹ hình như busy chuyện gì đó, she chỉ noí: con gái, khôn 3 năm,
dại 1 giờ, phải cẩn thận vơí …. quỷ râu xanh của anh!
– Is she really say that?
– Nah, she chỉ dặn … cẩn thận mà thôi – Vưà noí, Uyển vưà
híhí cười.
Bình nhìn quanh, vội sờ vú Uyển vànoí: Anh đâu có mất uy tín đến vậy! Như điện giựt, Uyển nhúm người lại và hoảng hốt nhìn quanh, la cho có lệ: anh kỳ, nhà hàng sáng chưng muh anh dám …
Bình không noí, tiếp tục luồn tay vô tay aó Uyển, vo nhẹ nhũ hoa nàng, tay bên kia, Bình lật lật Menu vànoí: “bà xã đi chợ đi” Uyển hồn viá lên mây, noí cho có lệ “sinh nhật anh, anh muốn gì bà xã cũng chiù, vậy anh kêu thư’c ăn đi”
– Bà xã nhớ nha ” sinh nhật anh, anh muốn gì bà xã cũng chiù” noí
thì phải giữ lời đó nha!
….
Uyển cảm thâ’y hạnh phuc quá, sinh nhật Bình, chỉ co’ 2 đứa, không ồn ào, nhiều ýnghiã …. bữaăn thật thân tình vơí những đụng chạm cố ý…
– anh nè, anh noí sao vơí ba mẹ anh vậy ?
– dễ mà, anh 27 tuỏi rồi, đâu có khó khăn như em chứ!
– Mẹ em tưởng đãi đông người nên mơí cho em đi một mình …
Tiếng đàm thoại của đôi tình nhân khuất dần theo bóng hoàng hôn.
Thấy Bình lái xe về hướng ngoại ô, Uyển để tay lên đuì chàng Và hỏi: đi coi phim hả anh?
– Nah, sinh nhật mà đi coi phim, chán lắm, anh sẽ dẫn em tơí một chỗ, em sẽ chẳng bao giờ
– đâu vậy ?
– em nhắm mắt lại, không được mở ra cho đến khi anh noí em mở
– uh oh, bật mícho em biết đi mà…
– nhắm mắt lại, anh thương …
Uyển ngoan ngoañ nhắm mắt lại, mặc đời, trôi theo Bình .
quên.
Tiếng xe đóng, Bình diều Uyển xuống xe, đi bộ qua sân sỏi, tiếng thông lao xao, cảnh có lẽ thơộng lắm, định hé mắt nhìn, nhưng bàn tay tham lam của Bình đã làm Uyển mất lý trí, nó làm Uyển rùng mình từng hồi, lu’c nhột, lu’c đau, lu’c rạo rực, nàng biết vú mình đang cương cứng trong bàn tay của Bình, sướng quá, nhột quá, nên không còn tâm trí để mở mắt nhìn nơi mình đang đi qua …
tiếng lách cách chià khoá mở cửa …
– em mở mắt ra được chưa ?
– chưa … em đứng im nha…
chưa đến một phút sau, Bình noí:
– rồi, em mở mắt ra đi …
Ánh sáng diù dịu của đèn cầy trên chiếc bàn xinh xắn, cùng hai ly rượu, và chiếc bánh birthday làm Uyển ngạc nhiên … “đây là nơi nào?” “là quà sinh nhật của anh do em tặng” … Uyển đinh noí chi đo’, nhưng môi Bình đã vội vã khoá miệng nàng lại …
Lưỡi Bình tham lam xoắn tít trong miệng nàng, bàn tay chàng không còn nhẹ nhàng như lu’c ởạp xin nê, nó tham lam mở từng nút aó nàng ra … änh ơi, đừng làm vậy… Bình vẫn không trảời, chàng dùng sưc mạnh đàn ông của mình cởi bỏ hết quần aó trên người Uyển ra … Uyển co ro vuì trong người Bình, mặt sợ hãi “anh ơi, em sợ …”
– đừng sợ, dù sao, tháng tơí mình cũng cươí nhau rồi …
– nhưng em muốn để dành tơí tháng tơí …