VN88 VN88

Từ lúc chơi em, em thấy anh đẹp trai hẳn lên

Tôi để cho Thảo Mi chọn chỗ ngồi ăn. Nàng chỉ vào cái bàn khuất trong kẹt. Chúng tôi ngồi xuống. Nàng nhìn tôi, tôi nhìn nàng.

– Anh có vẻ đẹp trai hẳn lên – Thảo Mi cười tươi nói.
– Thiệt không! Còn em vẫn đẹp như xưa, nhưng trông hơi tiều tụy – Tôi chấp tay lên bàn nhìn thẳng vào mắt nàng, nói.
– Thất tình mấy tuần qua, không tiều tụy mới là chuyện lạ – Nàng sửa lại mái tóc bồng bềnh.
– Tóc em vẫn còn đẹp quá! – Tôi đắm đuối nhìn nàng.
– Anh sạo quá, cứ khen người ta hoài. Rành tánh nết anh quá … – Nàng e lệ đáp.

Tôi nhìn xoáy trong mắt Thảo Mi. Nàng thật đẹp, nét đẹp diễm lệ với nụ cười má lúm. Hàm răng trắng tinh. Cái mũi cao cao vừa phải. Da sáng mịn. Để ý kỹ, thấy nàng đánh phấn hồng trên má, mắt nàng viền màu xanh nhạt, môi nàng bóng mọng đỏ tươi, làm tôi cứ chăm chăm vào khuôn mặt nàng. Bỗng nhiên tim tôi rộn ràng, nói năng ấp úng.

Chúng tôi gọi thức ăn và nước uống. Tôi cố tình cho nàng trọn quyền lựa chọn để tỏ sự ga-lăng của mình.

Vừa ăn, chúng tôi vừa trò chuyện. Thảo Mi nói nhiều, tôi chỉ lắng nghe. Thỉnh thoảng tôi gắp thức ăn vào dĩa của nàng. Nàng kể rất nhiều chuyện về nàng và người bạn trai, phần lớn là trách móc và giận hờn, có chút chuyện riêng tư ân ái của hai người. Tôi an ủi nàng bằng hết khả năng, kinh nghiệm mình vốn có, cũng như khuyến khích nàng hãy trở về với người bạn trai nếu tình yêu của nàng vẫn còn đó. Để chứng minh sự độ lượng của mình (?).

Dưới ánh đèn vàng lãng mạn. Nàng khóc khi kể lại. Nước mắt rưng rưng đọng lại rèm mi làm cho nàng càng thêm đẹp. Tôi chia sẻ với nàng những điều phức tạp của tôi và vợ để nàng thấu hiểu sự va chạm trong cuộc sống lứa đôi, để nàng vơi đi sự giận hờn. Nàng có vẻ kính trọng tôi lắm!

Trả tiền. Khoác áo. Tôi mời nàng tới một quán nước gần đó để tâm sự tiếp. Sánh vai bên Thảo Mi, tôi nhớ một thuở nào hò hẹn với vợ tôi. Thảo Mi thật đẹp trong dáng người, cách cười, cách nói. Biểu lộ rất tính rất con gái, trầm nhã đoan trang.

Trong quán. Tôi gọi một tách cà phê nóng. Nàng kêu một ly sinh tố mãng cầu. Chúng tôi ngồi đối diện nhau trên căn bàn nhỏ. Xuyên qua kiếng cửa sổ, thành phố đã lên đèn. Xe cộ vẫn còn tắp nập, nhưng người đi bộ bắt đầu thưa thớt.

Nàng tiếp tục câu chuyện buồn. Tôi kiên nhẫn lắng nghe, dã lã cho nàng vui bằng những câu dí dõm, pha trò. Nàng cười, tôi thấy lòng mình lâng lâng. Có chút tự hào.

– Chắc vợ anh thương anh nhiều lắm vì anh tếu quá ? – Nàng nheo mắt hỏi.
– Đúng nhưng cũng không đúng lắm. Có những chuyện vợ chồng cứ hục hặc nhau hoài, thày bói nói không hạp tánh.
– Anh cũng coi bói nữa sao ? – Thảo Mi tròn xoe mắt nói.
– Anh biết coi tay đó !

Tôi nắm tay Thảo Mi như một chuyện tình cờ. Bàn tay nàng mịn, ngón thon và dài.

– Số em sướng lắm, tay mềm, chỉ tay rõ nét, sức khỏe tốt, sống lâu … – Tôi chậm rãi rót từng câu vào tai nàng.
– Đường tình duyên của em lận đận lắm phải không ? – Thảo Mi nhìn xuống bàn tay mình hỏi.
– Không – tôi đáp – số em khổ ban đầu nhưng sướng về sau, có chồng nuôi … nhưng coi chừng có hai đời chồng.

Tôi nhìn trong mắt Thảo Mi ý nhị. Nàng cười thoáng và kéo tay về.

Trời dần khuya. Tôi lo đã quá trễ. Vợ trông. Nhưng ở bên Thảo Mi, tôi cứ muốn nấn ná. Nàng cũng thừa hiểu tôi mến nàng.

– Về chưa anh ? Vợ anh chắc đang mong – Thảo Mi xếp lại ly tách trên bàn, nói.
– Cũng được. Khuya rồi. Chắc ba má em cũng trông.

Tôi đưa Thảo Mi tản bộ trên lề đường. Bây giờ cả xe cũng vắng. Sương mờ mờ giăng kín những ngọn đèn-vàng-soi-đường.

– Em lạnh không ? – Tôi nhìn Thảo Mi âu yếm nói.
– Hơi lạnh!

VN88

Viết một bình luận