Ngày kia. Một ngày đẹp trời cuối tuần của mùa hè năm đó, tôi còn nhớ, Ba Mẹ chúng tôi đã rời khỏi nhà từ khi ánh bình minh vừa ló dạng. Anh em chúng tôi vừa được nghỉ hè nên ngủ nướng tới mặt trời lên tới đỉnh. Chúng tôi thức dậy tìm thức ăn Mẹ tôi nấu sẵn trong bếp. Ăn xong, thấy có vẻ buồn chán, con em tôi bèn rũ tôi xuống suối chơi – một con suối không tên – và để bắt cá như những hè năm trước chúng tôi thường làm. Tôi vội đồng ý ngay, không hiểu tôi đồng ý vì ham vui, ham được đi bắt cá, hay chỉ ham được một cơ hội gần gũi đứa em gái dễ thương mà tôi bắt đầu có những ý tưởng tò mò tuổi mới lớn.
– Anh Hai, anh Hai, nhớ lấy đồ bắt cá mang theo – em gái tôi nói vọng vào nhà nơi tôi đang soạn đồ rồi ù chạy theo con đường mòn dẫn xuống núi.
Tôi chỉ kịp “ừ” một tiếng thì đã thấy bóng con em xa xa phía cuối đường nằm cạnh triền núi. Tôi vớ lấy vợt và thùng rồi vội chạy ù xuống rượt theo con. Tôi bắt kịp con em ở sườn núi nơi có phần hơi hiểm trở nằm cheo leo bên vách cao dựng đứng, có gió lúc nào cũng phần phật thổi bên tai. Tôi hoan hỉ nắm tay con em đi sát vách và dọc theo triền xuống dưới thung lũng, ; ở đó, có con suối quen thuộc mát mẻ đang chờ đợi chúng tôi. Tôi nhớ rõ, trời hôm đó nắng dịu, ánh nắng vàng hanh phên lên mái tóc con em huyền hoặc làm chúng thêm bóng bẩy, thêm nét đẹp hồn nhiên gợi cảm của một người thanh thiếu nữ. Lòng tôi rộn lên sự phơi phới của mùa xuân. Đi cạnh nó, tôi thấy cái gì đó vui vui khó tả như những nhánh cây lao xao trước làn gió núi. Người ta nói tình anh em thân nhau cho mấy cũng có giới hạn của nó, nhưng hình như tình anh em chúng tôi không hề có giới hạn, riêng tôi lúc đó đã vượt rào ranh-giới-tình-anh-em và đang nằm trong thế giới tình yêu của lứa đôi. Điều đó có lẽ do chúng tôi sống trong một vùng Cao nguyên cô quạnh, chung quanh ít người, xóm giềng mỗi lần thăm nhau cũng lội bộ hàng cây số, nên ai ai ở đây cũng gắn bó keo sơn. Thế nên anh em chúng tôi chỉ có hú hí với nhau, tình anh em của chúng tôi khác hẳn người thường, hay ít ra khác với những anh em sống ở thành phố. Thế là chúng lội bộ qua những con đường ngoằn ngoèo khó đi, gặp những chỗ cheo leo tôi đã tỏ ra một người anh cả giúp con em tôi bớt sợ.
Nó thật dễ thương lắm, cứ luôn miệng gọi tôi “Anh Hai” này, “Anh Hai” nọ làm tôi thấy mình như đã trở thành người lớn thiệt, cứ muốn luôn luôn che chở cho nó. Xuống đến suối, anh em chúng tôi lao vào dựng bờ, đặt đá , giăng lưới và chặn nước trên và dưới nguồn để thi nhau bắt cá, ai bắt được sẽ thắng người kia một điều kiện, nhưng xui thay hôm đó cá chưa về nguồn nên suốt buổi anh em chúng tôi chẳng bắt được con nào mà mình mẩy lại bị ướt nhẹp. Tôi thì mạnh dạn cởi áo ra vừa tắm cho mát mẻ vừa để phơi cho áo khô, còn con em thì không dám, không phải nó sợ tôi thấy thân thể nó mà vì nó sợ bị đen. Bởi nó nghe Mẹ chúng tôi thường nói : “Con gái đen sẽ không đẹp”. Song, lúc đó con em đâu biết “dã tâm” của tôi đi tắm suối để được chiêm ngưỡng thân thể nó. Và thế … cứ hễ một chút là tôi kêu nó “Cởi áo đi, tắm cho mát”, nó thì bảo : “Thôi, cởi làm gì, mặc áo tắm cũng được vậy”. Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi thử nói với nó: “Đen thì đen có gì đâu mà sợ, bây giờ tụi mình đang nghỉ hè, đâu có sao, chừng nào sắp đi học lại em ở trong nhà suốt để dưỡng cho da trắng lại, lo gì”. Nghe bùi tai, con em tôi liền cởi áo ra; thật ra, từ nảy giờ nó thấy tôi tắm trần nó cũng thích lắm. Thế là anh em chúng tôi lao vào làn nước mát tắm cho kỳ thích. Đã đời rồi chúng tôi mới mon theo từng mỏm đá từ đầu nguồn bơi xuống cuối nguồn. Vừa tắm vừa đùa, hai đứa thanh thiếu niên mới lớn trống giống như đôi “tiên đồng ngọc nữ” mà giờ đây nghĩ lại tôi như tiếc nuối một kỷ đẹp đã qua đi. Sự thật mà đẹp như một giấc mơ ! Điều mà làm tôi luôn mỉm cười mỗi khi nghĩ tới là lần đó, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đứa em tôi ở trần, được nhìn thấy vú của nó chum chúm chùm cau, chỉ vừa to cỡ trái chanh căng mọng. Mỗi khi nó ngụp lặn và đứng lên nước rũ lên ngực nó, ánh nắng chan hòa rọi lên làn da mịn màng làm cho nó óng ánh tươi tắn làm sao. Khỏi cần nhìn xuống tôi đã cảm giác dương vật tôi đã chọc thẳng ra đũng quần. Không hiểu vì sao lần đó tôi thấy em tôi đẹp lạ, nhất là lúc em từ dưới nước vùng mạnh lên cao, tóc tai nó lõa xõa mơn man theo giòng nước, mặt em thật tươi sáng dưới ánh nắng dịu vợi và con nước mát róc rách chảy, gió thông reo rạt rào, làm tôi tưởng mình đang tắm chốn thiên thai.
– Anh làm gì nhìn em chăm chăm vậy! – Em tôi chợt hỏi.
– À, không có gì – tôi nói vội quay đi tránh cái nhìn dò hỏi của nó.
– Ừ, thôi em biết rồi anh thờ người ra như vậy chắc là đang đau bụng. Anh phải trái cây bậy rồi phải không – nó hồn nhiên nhìn tôi với đôi mắt nhí nhãnh nói.