Vú con út trắng phếu như trứng gà non, bự vừa bằng lòng bàn tay của ông Cừ, ông Cừ khoái chí, xít xòa đôi ba cái rồi nói :
– Vú con đẹp quá, dượng từng tuổi này mà chưa thấy ai có cặp vú đẹp như con vậy.
Nói xong ôngCừ lồm chồm lên người con út tay bóp vú nâng lên và thè lưỡi ra mà liếm trên đầu vú nó, vì kích thích nên đầu vú con út càng lúc càng nở to ra thêm, tay trái ông lòn ra phía sau ót của nó, tay phải ông buông vú nó ra rồi từ từ rà xuống dưới mu lồn và ông dùng ngón trỏ xoay nhè nhẹ lên trên hột le của nó, nó rên rỉ không ngừng, miệng thì nói tía chia:
– Dượng Cừ. . . .Dượng Cừ. . . .dượng chơi con liền đi dượng chơi con liền đi. . . .con nứng quá chịu hết nổi rồi.
Ông Cừ thấy.nó rên la quá sợ nó dứt dây nứng nên ông nói tiếp:
– Con nứng lắm rồi hà, con nằm xấp xuống, chỏng cái mông lên đi.
Con út nghe theo lời ông từ từ trở mình và nằm xấp xuống, chỏng cái mông lên cao đưa lộ ra hai muối cam trông thật là hấp dẫn.
Ông Cừ quỳ gốí xuống, thong thả đưa dương vật từ phía sau mà ấn tới, hai tay ông ôm ghì hai bên hông con Út rỏi nắc con nhỏ nghe òng ọc, con út cnng kbông thua ơì, nó chường tới chường lui theo nhịp nắc của ông Cừ, miệng kêu la inh ỏi:
– Chết con rồi dượng ơi ! chết con!
Một lần nữathật dúng với câu “Gừng càng già càng cay” Con út cảm thấy như đất trời đảo lộn, nó sướng từ ngón chân tới đỉnh đầu. Có lẽ nó ra đâu ba hay bốn lần gì đó rồi ông Cừ mới xuất tinh.
Cuộc mây mưa đã xong, ông ngã người xuống nằm thở hổn hểnh, Con út thì đầu tóc bù xù hình như nó đang suy nghĩ gì đó.
Ông Cừ đưa tay lấy cái mền đềp lên người con Út rồi bước xuống giường đi vào nhà tắm, khi ông Cừ từ nhà tấm trở vô thì con Út nó vẫn nằm đê mê như người mất hồn.
Ông Cừ bước rón rén đến bên con Út lay nhè nhẹ, nó không nói không rằng quơ vội bộ đồ mặc vô rồi trở ra nhà trước, leo lên ghế bố nằm quay mặt vô vách.
Ông Cừ không biết con Út đang nghĩ gì nên hơi hoảng sợ trong lòng, giờ phút này ông thật sự lo lắng, ông sợ con út nó sẽ mét với mẹ nó, rỏi bà Bảy nổi điên lên chưởi bới tứ tung. Chuyện đổ bể ra, thằng Đức với bà con lối xóm còn coi ông ra nữa. Ông rón rén bước theo đến ngồi thụp xuống bên cạnh ghế bố năng nỉ nó.
– Đừng có mét bả nghe Út. . . .
Ông Cừ lặp cà lặp cặp nói được bao nhiêu đó rồi ấp úng không thêm được lời nào nữa.
Con út vẫn nằm quay mặt vô vách. Ông Cừ đâu biết là nó đang cười trong bụng và nghĩ thầm “ngu sao mà mét”.