Hai nấm vú đo đỏ hồng hào vì cái nút thật mạnh của tôi. Sơn vẫn im lìm mặc cho tôi kéo vội chiếc quần tây vải xám ra khỏi người. Huyết mạch Thanh Sơn đang bồng bềnh vì chất phiện màu hồng nên dốc hơi thở dài rên la vì sướng cả gân cốt lẫn tâm cang. Tôi tham muốn dục ái nên tuột luôn cái quần xà lõn của Sơn và vứt xuống chân giường. Sơn hiện người trần truồng với một thần hình ngà ngọc nõn nà.
Full Tôi tức tốc bú vào hai hòn dái đen ngâm xe cứng một cách thỏa mãn 18+
Tôi thăm lại quê hương Việt Nam đã bao năm xa cách, nhìn thành phố Sài Gòn đông đúc những người và xe tấp nập. Sài Gòn thật là khác lạ với những toà nhà cao chót vót, những khu thương mại, khách sạn thật sang trọng, những quán hàng, quầy ăn uống dọc theo hai bên đường mọc đều như nấm. Sài Gòn thật sự đã đổi mới. Trước mắt tôi là một nền văn minh, tiến triễn của một thành phố ngày xưa ấy còn có tên gọi là Hòn Ngọc Viễn Ðông.
Truyện Tôi tức tốc bú vào hai hòn dái đen ngâm xe cứng một cách thỏa mãn 18+
Sài Gòn về đêm thật phồn thịnh, với các ánh đèn lấp lánh tỏ sáng của một nơi phồn hoa đô hội, người dân Việt sau một ngày làm việc mệt nhọc như muốn tìm đến những cuộc vui nên hò hẹn nhau ở các quán ăn thật bình dân. Cùng nhau bỏ hết các vất vả trên vai gầy mệt mỏi mà thưởng thức một tô cháo lòng, một tô bún riêu bốc khói nêm vào đó chút mắm ruốt đậm đà, hay ngồi bên các sạp vệ đường mà chấm vài cuốn gỏi cuốn tôm thịt với tương ớt nồng nồng cay với lá hẹ xanh non mượt, rồi cùng nhau uống một ly nước mía có mùi thơm của trái tắt, một ly chè đậu ba màu, một chén “xưng xa hột lựu”. Văng vẳng đâu đây, trong các ngõ hẻm, một thôn xóm của dân lao động, vẫn có tiếng rao hàng “ai khoai lang, khoai mì nóng hổi hôn?”, “ai ăn chè bột khoai nước dừa đường cát hôn?”, “bánh gai đây”, “hủ qua cà ớt hôn”…hoà với tiếng rao của các hàng rong đó có những tiếng kêu lẽn khoẽn của các nút khoén nghe âm thanh lắc cắc của các cậu sinh viên “đắm bóp, cạo gió dạo” đi kiếm thêm đồng tiền bát gạo giúp cho chính mình trong việc đèn sách, nấu sữ soi kinh. Không cân bằng với cuộc sống thật êm ả, bình dân, có những nơi ăn chơi thật sa đoạ. Một nơi phồn vinh của lớp người khá giả với chén rượu, chai bia, các vũ trường đầy ánh đèn hoa rực rỡ hay các sân khấu nhỏ, người dân Sài Gòn vẫn tìm đến với một vỡ kịch đời, cười mà ngạo cho đời. Qua các chốn ăn chơi, nhìn thấy cảnh người ta say “hủ chìm” ở quán rượu, thăm viếng “Ðỉnh Gió Hú” nghe lại tiếng hát của Cẩm Vân trong nhạc phẩm “Người Ðàn Bà Yếu Ðuối”, “Em ơi Hà Nội Phố” với tiếng đệm dương cầm thật thánh thót ru hồn xa lắng…Ghé chân vào Sầm Sơn, một câu lạc bộ, một cõi riêng tư của một góc phố gần con đường Lê Thánh Tôn, nơi đó là một “xóm nhà lá”, một mái ấm giành cho các tâm hồn trai trẻ tìm đến nhau trong nỗi sầu của “người đồng tính”. Nhạc đang trỗi lên những ca khúc lời ngoại quốc, các chàng trai đang yêu nhau trong lo âu, thoát ly đi những gì sầu muộn trong cõi lòng thầm kín. Tôi xin tạm gọi nơi đó là “Sầm Sơn Linh Tự” với ánh đèn màu, khung cảnh sầm uất. Ở một quầy rượu, “bar”, trong dòng người xuôi ngược như xe chạy qua lại như mắc cưỡi của Sài Gòn, tôi làm quen với một cậu thanh niên ở tuổi 20. Cậu ấy là một thanh niên hiện đang đầu tư cho bản thân mình trong khuôn viên bách khoa của Sài Gòn và nuôi dưỡng một ước vọng trỡ thành kiến trúc sư. Nguyễn Thanh Sơn gặp tôi một cách rất bình thản ở quầy rượu, và qua những lời chào hỏi thật thân mật, chúng tôi trở thành hai người bạn “trai”. Sơn rất giản tiện trong cách ăn mặc không “she shua”, một áo sơ mi ngắn tay, một quần jean phai bạc, nhìn Sơn thật phóng đãng vì mái tóc chẻ đôi óng mượt, tính thật thà, phong độ của chàng trai ấy làm tôi lắng dịu tâm hồn! Sơn thật chất phát, khiêm tốn, một đức tính khó tìm thấy trong tuổi đời mênh mông này. Tôi cảm nhận và yêu quý Sơn từ giây phút đó. Hai tâm hồn như trao cảm lẫn nhau, qua một vài ly rượu cay tôi với Sơn dìu bước chân nhau về phòng trọ mà trao gửi ân tình.
*
* *