VN88 VN88

Tôi bắt đầu bú con cu của Tuyên vào miệng và nút một cái thật đã

Tôi im hơi một lúc lâu, vơ vẫn nghĩ trong óc mình, Tuyên có vội vàng quá không? Gặp một người chỉ mới trò chuyện có vài mươi phút đồng hồ trên mạng. Chắc cậu Tuyên này “bay nhãy lắm”. Tôi đóan quyết như vậy cũng hơi sớm, và có lẽ vô tội cho người ta. Nên tay tôi đánh máy lại:
-OK, sure, khi nào có dịp đi uống café chơi.
Tuyên trả lời:
-Ðông có đi lên khu shopping ở Stanford không?
Tôi đáp:
-Có chứ, Ðông hay lên đó lắm.
-Vậy ngày mai, chiều 4 giờ, hẹn Ðông ngay quán café “French Corner” được không? – Tuyên hỏi
-Uh huh, chiều mai thứ sáu, chắc có lẽ được.

Tuyên tiếp lời:
-OK, cool, số cầm tay của Tuyên nè, nếu rãnh cứ gọi, mình nói chuyện nhe, bây giờ Tuyên có lớp, có gì chát sau.
Một cuộc trò chuyện như thế, tôi tự nhũ “có nên gọi cho Tuyên không?”, dù trong lòng biết rằng Tuyên rất “hạp nhãn và ưng ý”, một mẫu người mà mình chọn lựa, tôi kiêu hãnh vì tự hiểu mình là đứa con trai “trông cũng sạch mắt lắm”…
Chát với Tuyên với những câu đàm thoại ngắn ngủi, tôi “copy and paste” cái số phone lại, rồi e dè có nên gọi hay không? Ðâu tin là người ta cho số phone như vậy là một sự cởi mỡ cho mối giao thiệp qua loa trên mạng lưới. Tôi ghi cái trang nhà có hình của Tuyên vào mục “add to favorites”, để không bị lạc mất một tấm ảnh chan chứa một cảm xúc làm cho trái tim tôi rung động.

Chiều thứ sáu, bánh xe lăn tròn đưa tôi đến nơi hò hẹn. Bước chân khoan thai dẫn tôi đi về quán café “French Corner” bên vỉa hè với dòng người và xe qua lại tấp nập. Mắt tôi đang hướng nhìn về quán, dõi mắt trông tìm trong đám người đang tụ tập quanh bàn ghế, lòng hy vọng rằng, tôi sẽ tìm thấy Tuyên. Chân dõi từng bước băng ngang qua đường, rồi tôi vào quán, tự kêu cho mình một tách café, tìm đến chiếc bàn trông cũng đơn độc và ngồi đó chờ ngóng bóng dáng của Tuyên. Phút giây hồi hộp không kéo dài bao lâu, khi tôi ngó qua bên kia đường, trong bãi đậu xe, có một chiếc xe BMW màu xanh lợt đang quẹo vào chỗ đậu, người trong xe ung dung mở cửa, đứng thấp thoáng từ xa, nhưng tôi đã nhận ra Tuyên, vì khuôn mặt khả ái đó đã khắc sâu trong trí óc tôi, từ tấm ảnh trên webpage. Bóng dáng của Tuyên cao ráo, ăn mặc lịch sự, quần jeans xanh bạc đóng thùng với chiếc áo sơ mi tay ngắn màu trắng đang thong dong bước về phía quán. Tôi cứ ngồi im đó, nâng tách café thản nhiên nhép vào môi, xem cách cư xử của Tuyên ra sao? Từ xa, Tuyên đã đoán nhận ra tôi, như ánh mắt dõi trông của tôi, cố tìm ra “người trong mộng”… Tuyên bước đến gần, và môi nở một nụ cười thật tươi rất có vẽ “đàn ông miệng rộng thì sang”. Cười chào nhau, bắt tay làm quen, rồi Tuyên tự nhiên kéo ghế ngồi rồi nói:
-Ðông đến lâu chưa? Hy vọng là Tuyên đúng giờ.
Tôi mĩm cười đáp lại:
-Ðông mới đến, tách café còn ấm nè.

Tuyên tự kêu cho mình một tách café, rồi hai chúng tôi mồi cho nhau một điếu thuốc thơm ví như “miếng trầu là đầu câu chuyện”. Trao đổi với nhau thêm vài lời, tôi đồng ý theo Tuyên ghé thăm căn phòng trọ của Tuyên trong khuôn viên của đại học Stanford University. Tuyên ở trong một cư xá thật hữu tình, có vườn hoa, thảm cỏ xanh um, cây thông xanh là vòng rào che quanh cả khu nhà ở. Nơi mà Tuyên học trú gọi là Cypress Grove. Phòng của Tuyên thoáng mát đối mặt với một sân chơi thể thao. Bước vào phòng của Tuyên, một kệ sách tựa lưng vào tường đầy những sách dựng hàng ngăn nắp. Trông thấy cái giường đôi, tôi tò mò bật hỏi:
-Bộ Tuyên có room-mate hả?
Tuyên tự nhiên thay đồ, cởi áo sơ mi, cởi bỏ cái quần jeans thật thoải mái mặc bộ đồ ngắn, trả lời:
-Yeah, Tuyên có bạn ở chung phòng này, nhưng anh ta ra trường rồi, Ðông thấy tấm hình ngay computer của Tuyên đó, Tuyên chụp chung với cậu ấy vào ngày lễ ra trường đó.
Tôi quay ghế sang, nhìn tấm hình của Tuyên đang cười vui ghé đầu vào một chàng trai người Mỹ trắng. Tính là sẽ hỏi tiếp, nhưng Tuyên lại tiếp:
-Nó tên là Mike, ở chung với Tuyên hơn 3 năm nay. Bây giờ Mike đã ra trường, về New York rồi.

VN88

Viết một bình luận