Liên không trả lời, nàng quay mặt ra ngoài vườn, nhìn bóng dáng người đàn ông quen thuộc của nàng, chiếc áo Polo trên người chàng. Nàng đưa tay ra sau cổ, vuốt ve mái tóc mượt mà. Nàng quay cái gót của đôi giày đế nhọn qua lại trên sàn nhà, tự mỉm một nụ cười đầy mạo hiểm trong lòng …..
*
* *
Phố phường vẫn còn vắng. Liên ngồi ở cái bàn ăn phủ khăn trắng ở ngoài vỉa hè. Chỉ còn 30 phút nữa là cái tiệm ăn này sẽ chứa đầy những người làm việc ở các công sở chung quanh ùa ra ăn trưa. Ánh nắng mặt trời mùa xuân chiếu sáng trên mặt nàng. Liên mở cái túi xách tay hiệu Prada ra, lấy cặp kiếng mát Ray-Ban đeo lên mắt. Nàng mở hộp phấn ra, vẽ lại đường son nhạt trên môi.
Đúng, hơn sáu năm trời đã trôi qua từ lúc nàng và Phong tốt nghiệp đại học. Liên nhớ lại cái thời mới ra khỏi trung học khi nàng và Phong bắt đầu quen nhau. Cái tình bạn của nàng và chàng vào thời “mực tím” ấy rất ngây thơ. Cái tướng thông minh kiểu “ông cụ non” của Phong đã làm Liên rất khâm phục. Đã bao nhiêu lần Phong đã cứu vớt nàng trong chuyện học hành bài vở. Trong cái tâm hồn đầy mơ ước của người con gái đang lớn, nàng thấy rất là mê cái tính trầm ngâm, im lặng của Phong. Nhưng nàng không bao giờ dám lộ tình cảm của mình ra cho Phong biết. Cho dù thế, nàng vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó Phong sẽ tỏ tình với nàng. Nhưng không hiểu tại sao cả hai người vẫn im lơ. Cũng có thể vì Phong bằng tuổi nàng cho nên chàng coi nàng như là một đứa bạn thân khác phái chứ không phải là người yêu.
Như phần đông các cô gái sinh viên khác cùng lứa tuổi với nàng, khi nàng học đến năm thứ ba, nàng bắt đầu nghĩ đến tương lai đi lấy chồng. Và nàng đã nhận lời hỏi cưới của một anh chàng lớn tuổi hơn nàng, một người đàn ông ăn nói hoạt bát, thích bon chen sôi nổi với cuộc sống. Hai người làm lễ thành hôn ngay sau khi nàng ra trường.
Nhưng sau khi về nhà chồng thì nàng lại thấy mất đi cái niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ. Chồng nàng có sự nghiệp vững bền, làm ông chủ lớn trong cái ngành bán bảo hiểm nhân mạng cho dân VN. Cũng vì cái nghề ấy mà ông chồng của nàng suốt ngày đi nhậu nhẹt hoặc đi đánh tennis với mấy tên buôn bán, rồi còn mê say cờ bạc nữa. Liên thấy rất lẻ loi trong cuộc hôn nhân vô tình cảm của nàng. Nàng cần có người để giúp nàng phân tích cái tư tưởng cô đơn tràn trề. Và sau cái lần tình cờ gặp lại nhau hôm ấy, Liên và Phong thường hẹn nhau vào giờ ăn trưa để tâm sự.
Phong đã tới trước cửa tiệm ăn. Liên đứng lên vẫy tay chỉ chàng lại chỗ bàn ngồi. Hai người vui mừng tiếp đón nhau. Nhìn Liên, Phong thấy như muốn mê man trong lòng. Mái tóc dài đen óng thời nào bây giờ đã được cắt ngắn cao trên vai. Nàng rẽ ngôi từ bên phải sang, mấy cọng tóc trước mặt được uốn cao lên và giữ cong trên trán bằng keo xịt tóc, vài cọng dài rũ xuống đằng trước khuôn mặt trái xoan rạng rỡ. Nàng thấy hơi mắc cỡ dưới cặp mắt soi mói của Phong.
Bình thường thì Phong thường lắng tai nghe nàng nói. Hôm nay, nàng lại im lặng ngồi yên trong khi Phong kể chuyện. Mãi tới lúc người bồi bàn dọn đĩa đi nàng mới mở lời.
– Phong à, có bao giờ Phong nghĩ tại sao hai đứa mình lại chơi thân với nhau thật lâu dài như vầy không?
– Tại sao Liên lại hỏi một câu hỏi kỳ cục vậy?
– Không, thật đó. Tính tình của Liên khác hẳn với Phong ….
Phong nhìn nàng thật lâu. Từ lâu nay, Liên đã nằm trong trái tim của chàng, nhưng chàng không hề đủ can đảm mở miệng nói ra cái chữ “yêu” với nàng. Một phần vì chàng tưởng Liên muốn giữ tình bạn cho thật tốt đẹp, một phần vì chàng quá “Quân Tử Tàu”. Phong thường vẫn tự nhủ tại sao hồi đó mình không ôm chặt lấy nàng một cú thì mọi chuyện có thể đã xong xuôi rồi.
– Liên không nhớ đến cái câu người Mỹ hay nói à, “opposites attract” ?
Đôi lông mày cong của nàng hơi nhíu lại khi nàng nghe câu ấy. Nàng hỏi ngược lại.
– Yes, Phong, but will it last?
Cái không gian nhỏ bé giữa chàng và nàng lúc ấy thật im lặng, khó mà diễn tả. Bất chợt Liên quay mặt lên nhìn Phong bằng cặp mắt sáng long lanh.
– Phong à … những cuộc hẹn hò của tụi mình … rồi sẽ đi đến đâu ?????
Câu hỏi của nàng như một tia sét đánh vào trái tim của Phong làm tâm thần của chàng chấn động. Chàng vẫn mặc cảm vì mình mắc cái tính “nhát gái”. Hôm nay, không biết vì bị một động lực vô hình nào thúc đẩy, Phong lại chơi liều. Chàng đặt bàn tay ấm át của chàng lên năm ngón tay dài của Liên. Chàng bóp chặt lấy bàn tay mềm mại dịu dàng ấy với đầy giác cảm hiểu biết lòng nhau …..
*
* *
Cánh cửa phòng motel đóng sập lại sau khi Liên và Phong bước vô trong phòng. Màn cửa sổ khép kín làm hai người đứng trong bóng tối mù mịt, cho dù lúc ấy đã gần 2 giờ trưa. Trong phòng không có một tiếng động ngoài tiếng rè rè của cái máy điều hòa không khí. Bất chợt Liên ôm choàng lấy Phong. Nàng đặt đôi môi nóng bỏng của nàng lên môi Phong, khao khát ngấu nghiến hôn chàng một cách thật say mê nhiệt tình. Phong hơi ngạc nhiên trước cử chỉ táo bạo của Liên. Chàng hơi bỡ ngỡ làm Liên cũng thấy mắc cỡ. Nàng vội vã buông Phong ra, quay mặt bước vô giữa phòng.
Phong lúng túng tìm thấy cái nút mở đèn trên tường. Ánh sáng vàng huyền diệu của cái đèn ngủ bên cạnh giường hiện lên trong căn phòng ấm cúng. Liên cũng thấy trong lòng rung động, nàng vẫn cảm thấy được cái hơi thở ấm của Phong trên môi nàng. Nàng thấy thân mình nàng nhột nhạt khó thở, nửa vì e thẹn, nửa vì nứng.
– Tắt đèn đi, Phong.
Bóng tối lại bao phủ quanh hai người. Phong đứng yên giữa căn phòng, im lặng nhìn bóng dáng nhỏ bé của Liên trên cái giường. Nàng không nói một lời, với tay xuống chân cởi đôi guốc cao ra. Nàng lặng lẽ quay mình sang phía khác, hai bàn tay từ từ cởi nút áo trước ngực ra. Nàng lột mảnh áo blouse ra khỏi mình, để hở lộ cái lưng dài, đôi vai nhỏ, cái áo nịt ngực mầu đen làm làn da trắng như tuyết của nàng nổi bật lên. Trống tim của Phong cũng đang đập từng nhịp điên cuồng. Chàng cảm thấy các mạnh máu đang chạy ngược từ tim xuống hạ bộ, làm dương vật của chàng cương cứng lên như thép ở trong quần. Chàng loay hoay cởi giày và bộ đồ đang mặc trên người ra.