Lời tác giả dịch và sáng tác :
Tại sao hắn bệnh hoạn mà mẹ của hắn cũng bệnh hoạn như hắn, tại sao hắn lại muốn mẹ của hắn có thai, có phải hắn bị điên? Điều đó có phải một người bị bệnh thì không còn phân biệt được mức độ loạn luân, thế nào mới loạn luân bậc nhất, thế nào là loạn luân bậc nhì? Nếu hắn không có bệnh hoạn gì hết thì liệu hắn có thay đổi để trở thành người bình thường hay không, lý trí của hắn có bảo hắn phải ngưng làm tình với mẹ của hắn không thì Kinh Bích Lịch vẫn còn chưa biết. Để coi phần tiếp của truyện “Địa Ngục Trần Gian” thì bạn sẽ thấy được điều đó.
Một lúc sau, Tâm tỉnh lại và tiếp tục cuộc chiến. Hắn đặt dương vật của hắn vào âm hộ của bà lần nữa. Tiếp tục và tiếp tục. Cả hai nhả ra không biết là bao nhiêu nước trong mình từ sáng tới trưa, từ trưa tới tối. Quá mệt mõi, cả hai kéo nhau vào phòng của Tâm để đánh một giấc dài. Khi họ thức giấc, thì hai bộ phận kín lại dính liền với nhau như “chó mắc lẹo”. Họ thấy thật là sung sướng bên nhau, và họ không bao giờ từ bỏ sự sung sướng này.
Bà Sơn Kiên biết thêm một chuyện nữa vào ngày nọ. Tâm không những làm tình với cô Huệ, chị em họ tên Hà và cả chị ruột Thúy gần như mấy tháng qua. Hôm qua, Thúy lại trở về sau khi mùa học đã chấm dứt. Bà Sơn Kiên vắng nhà. Tâm lần mò theo quần áo rãi rác dọc đường tới nhà tắm, nơi đó hắn nhìn qua kẻ hở thấy Thúy đang trần truồng chuẩn bị tắm rữa. Không để ý tới tiếng động bên ngoài, Thúy cuối xuống vặn vòi nước. Hơi nóng bắt đầu lan tràn khắp phòng tắm. Tâm nhìn chăm chăm vào cái lồn của Thúy. Hắn rón rén bước vào nhà tắm, nhẹ nhàng khóa trái cánh cửa lại. Dương vật của hắn bắt đầu “nổi dậy” đòi quyền sống và quyền được “yêu”. Lồn của Thúy mơn mỡn, ít lông và nhiều thịt nằm len lén đằng sau cái mông tròn trịa. Thúy co một chân lên vừa đủ cao để bước vào bồn tắm. Bỗng Tâm kéo quần jean của hắn xuống và bước tới sau lưng của Thúy. Nhắm ngay và đẩy mạnh. Cái đỉnh đầu khất chui vào giữa hai đùi của Thúy. Thúy giật mình kinh ngạc chưa kịp phản ứng thì Tâm chụp lấy hông của nàng và ưỡng mạnh mông về phía trước cho nó đi thẳng trơn tru, lút cán. Hắn nắc tới tấp như sợ Thúy vùng vẫy tránh né. Thúy dường như không chống cự mà tỏ vẻ thích thú. Có lẽ nàng đã đoán ra được ai đang ở sau lưng của nàng rồi. Thúy tự nhiên cuối xuống cho Tâm đi sâu vào hơn. Chỉ mới 17 thôi, Thúy nằm mơ cũng không ngờ là nàng đang bị thằng em trai chơi. Chỉ vỏn vẹn có năm phút ngắn ngũi, hắn đã phóng tinh vào lồn của Thúy rồi, có lẽ hắn không chịu nỗi cái cảm giác đê mê khi tập kích bất ngờ người chị ruột từ phía sau.
Chuyện này còn chưa hết ngạc nhiên thì tới chuyện khác, bà Sơn Kiên mới đây lại khám phá ra Tâm có từng có quan hệ với Dì ruột của hắn và cả bà ngoại của hắn, bà Chinh. Khi Tâm vừa tròn mười ba tuổi, bà Chinh đã để ý sự phát triễn trong cơ thể của hắn. Bà Chinh năm đó chỉ mới 52 , bà trông cũng dễ nhìn, vú bà là do giải phẩu mới được lớn như thế. Bà nói với bà Sơn Kiên là bà nhớ hắn lắm và muốn hắn qua chơi với bà một tuần. Thật ra bà Chinh chỉ cần có một đêm để dụ dỗ Tâm. Tâm đâu có ngờ đêm đó Tâm giật mình thức giấc khi phát giác ra bà Chinh đang khẩu dâm hắn. Hắn cũng không biết làm gì hơn là nằm im cho bà tuỳ ý. Bà chủ động leo lên người của hắn và ngồi từ từ xuống. Bà hơi ân hận vì không kiềm chế được bản thân. Nhưng bà đã phóng lao thì phải theo lao. Bà ngồi xuống , bàn đít chưa chạm vào bụng của hắn, thì hắn đã phóng tinh rồi. Trai mới lớn mà, bà hiểu chứ.
Dì Keo là chị của bà Sơn Kiên cũng dính dáng tới vụ này. Dì Keo là người đàn bà đã ly dị. Một lần dì tới nhà bà Chinh và phát hiện hai bà cháu trần truồng. Dì kích thích lắm. Dì tham gia. Và suốt tuần còn lại dì và ngoại thay phiên nhau ở với Tâm. Đôi khi cả hai cùng lên một lượt.
Sau khi biết hết những bí mật của Tâm, bà Sơn Kiên chẳng những không ghen ghét mà còn thích thú. Bà làm tình còn hăng say hơn trước. Bà còn có ý làm tình tập thể nữa và đương nhiên là Tâm không phản đối điều này.
Lần đó, Thúy trở về nhà và bắt gặp bà Sơn Kiên và Tâm đang ngồi ở phòng khách. Trần truồng. Thúy vội bỏ lên lầu thì bị Tâm chận lại. Tâm đè Thúy ra cởi hết quần áo. Bà Sơn Kiên cũng tiếp một tay. Lúc đầu Thúy còn chống cự nhưng về sau Thúy xuôi tay để cho hai người họ “làm việc”. Bà Sơn Kiên mớn trớn đứa con gái mình và đặt một nụ hôn lên ngực của Thúy. Tâm dang hai chân của Thúy ra và ướm vào giữa khối thịt nỗi gân cuồn cuộn. Bà Sơn Kiên đi vòng ra sau lưng Tâm và nâng niu bìu dái của hắn. Bà nằm ngữa ra cho Thúy nằm sấp lên người. Tâm từ phía dưới đẩy thẳng lên, đâm sâu vào âm hộ của bà. Chốc chốc, hắn lại “đổi ca”, đâm vào âm hộ của Thúy. Mồ hôi của Tâm nhỏ từng giọt một trên lưng của Thúy “độp độp”. Cả ba rên la như chó sói ngoài hoang dã “Grrrrr…..Grừ”. Họ rên quá lớn đến không nghe cả tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài, cả tiếng gõ cửa. Người gõ cửa đó đi vòng ra phía bên hông nhà để nhìn vào. Xuyên qua tấm màn, người đó thấy tất cả “trò thú vật” đang diễn ra trước mắt mình. Hai mắt người đó trợn to kinh ngạc, tay chân người đó run lên bần bật, nước mắt rơi lã chã xuống đất. Người đó ngước lên trời. Người đó quỵ xuống tay lần mò trong túi xách lấy ra một vật. Rồi loạn choạng bước đi. Từng bước từng bước một ra ngõ sau. Người đó đi bằng ngã sau, mở cửa bước vào trong. Tiếng rên la của ba người càng ngày càng lớn. Người đó thấy mắt mình mờ đi vì chang hòa nước mắt. Tiếp tục bước tới… và cuối cùng người đó đứng lại trước ngạch cửa phòng khách. Đích mắt nhìn cho rõ những gì đang xảy ra. Tâm như linh tính điều gì đó nên ngước lên nhìn. Hắn ngưng lại.Miệng há thật to kinh ngạc sợ hãi.
“Đùng”. Tiếng súng xé tán bầu không khí bay thẳng vào ngực của Tâm. Tâm ngã quỵ đè lên lưng của Thúy. Thúy hoãng hốt vì bất thình lình có tiếng súng và Tâm đang giãy dụa trên lưng nàng. Thúy chồm dậy bỏ chạy. Thúy hét thật to như không to bằng phát súng thứ hai “Đùng”. Viên đạn ghim vào giữa lưng của Thúy. Thúy đỗ nhào về phía trước đập mặt xuống sàn gạch. Chết tươi. Bà Sơn Kiên vùng đứng dậy chạy vào góc phòng vớ cái gối gần đó lên che ngực lại. “Mình, mình tha cho em đi mình. Em biết lỗi rồi mình”. Ông Sơn Kiên bước hai ba bước. Bây giờ ông thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết để đối diện với thực tại. Ông lại ngước lên trời than rằng: “Trời ơi, con đã lầm lỗi gì mà sao bị đọa đày như thế này. Vợ con tôi đã biến thành thú vật. Đây là trần gian hay địa ngục. Có phải con đang ở tầng địa ngục thứ 18 chăng!”. Ông cắn chặt hai môi đến bật máu, mắt ông long lên đỏ ngầu. Khủng khiếp. Ông bước tới sát người bà Sơn Kiên và chĩa cây súng ngay giữa trán của bà. Bà sợ hãi, hai chân run run không còn sức đứng vững, bà từ từ ngồi bẹp xuống đất. Một tiếng súng chát chúa vang lên ở cự ly gần. Máu bà văn khắp mình mẫy của ông kể cả óc. Một tiếng đồng hồ sau, công an ập tới nhà. Nhưng họ chỉ nghe được tiếng súng khô khốc vang lên. Ông Sơn Kiên ngã quỵ xuống sàn đất ôm theo sĩ nhục xuống cữu tuyền.
Hết
Lời bàn: Con người khác với loài thú là biết phân biệt được phải trái trắng đen, luân thường đạo lý. Đó là đấng tạo hóa đã sinh ra như thế, đó là luật của trời ban. Ai đi ngược với đấng tạo hóa, với xã hội, với con người, với luân thường đạo lý thì sẽ bị trừng phạt theo mức độ. Câu truyện trên hoàn toàn hư cấu , nhưng chúng ta đọc để biết , để hiểu những cái xấu xa của con người mà nên tránh. Loạn luân với anh em họ thì đã không thể chấp nhận được rồi huống hồ chị những người ruột thịt trong gia đình. Nếu các bạn đọc và ngẫm nghĩ lại thấy câu truyện này kích thích và thỏa mãn sự tò mò thì là hay lắm, nhưng mà đọc để bắt chước thì nên suy nghĩ lại. Có nhớ ba tiếng nỗ không?
(Hết Truyện 18+ Tại Ditnhau18.com)