VN88 VN88

Thầy sẽ cho em điểm 10 nếu em chịu chổng mông lên cho thầy thông đít

Một năm sau đó thì tôi cũng xuất ngũ. Tôi tham gia vào một khoá học về vi tính và hai năm sau thì làm chủ một công ty nhỏ. Tôi vẫn luôn giữ liên lạc với Trisan cho tới khi, hình như là vậy, tôi và hắn cùng chuyển nơi làm việc và nơi ở cùng lúc. Tôi mất liên lạc với hắn từ đó.

Năm 25 tuổi tôi cưới vợ cho bố mẹ vui lòng. Tôi muốn tìm được khoái cảm khi làm tình với vợ mình, nhưng thực sự tôi không thành công lắm. Vợ tôi rất hưng phấn nhưng tôi thì không lúc nào là không nghĩ đến việc tiếp tục làm tình với những người cùng giới. Ngay cả khi vợ tôi mang thai, tôi cũng chưa dứt hẳn ý nghĩ sẽ sống thật với bản thân mình. Số phận cũng không muốn để tôi yên. Một tai nạn thảm khốc đã cướp bố mẹ tôi cùng vợ và đứa trẻ chưa chào đời. Năm 27 tuổi là lúc tôi bắt đầu sống thật với bản thân mình, tôi bắt đầu tìm lại thói quen ve vãn và làm tình với vài chàng trai thanh lịch. Nhưng tôi che dấu khéo đến nỗi suốt 10 năm qua, hàng xóm, bà con và đồng nghiệp cứ nghĩ rằng vì tôi chưa quên được vợ mình nên vẫn còn “cô độc”.

Trong suốt 10 năm đó, ngoài David – thầy giáo của tôi, tôi còn quan hệ với hai chàng trai khác. Một người cùng công ty với tôi (cả tôi và cậu ta đều che dấu việc mình là đồng tính) và một người là bà con xa của tôi. Nhưng việc làm tình không được thường xuyên lắm. Tôi dành cho David 1 tuần, cho cậu em bà con xa 1 tuần trong một năm. Còn anh bạn đồng nghiệp, nhất là sau khi cậu ấy chuyển công ty, chúng tôi chẳng còn gặp nhau nữa.

Tong suốt 10 năm đó, tôi chưa bao giờ quên được Trisan. Nụ cười, khuôn mặt điển trai, thân hình lực lưỡng của hắn luôn theo đuổi tôi, nhưng tôi không tài nào tìm ra hắn. Cứ năm sáu ngày là tôi lại mơ thấy hắn và sau đó thì tôi thủ dâm như điên. Tôi cũng nghĩ đến việc tìm lại Trisan trên mạng, nhưng kể từ lần cuối tôi tìm đến giờ là đã một năm tròn nhưng vẫn bặt vô âm tính.

Thế mà chúa trời lại run rủi cho phép tôi gặp lại cậu ấy. Bất ngờ làm sao. Khi tôi đi thuyết giảng về mô hình kinh tế vi tính mới ở LA thì bắt gặp một cậu trai trẻ giống Trisan như tạc. Cái cách cậu ấy nhìn tôi, cái cách cậu ấy cười, những dấu hiệu đó không thể lẫn vào đâu được. Sau buổi thuyết trình, tôi đang loay hoay tìm cách lại gần bắt chuyện thì chính cậu trai trẻ ấy lại chạy bổ đến bắt tay tôi, và hỏi ngay tôi có từng nhập ngũ chung với ai có tên Trisan hay không. Lạy chúa. Cũng nhờ bức hình tôi đã cho Trisan trước ngày hắn rời quân ngũ mà giờ đây, con trai hắn – cái cậu trai trẻ ấy – nhận ra được tôi.

Tôi phải đi thuyết giảng tiếp ở một số bang khác nên không thể đến nhà Trisan thăm hắn. Thế nhưng tôi cũng kịp hỏi địa chỉ và tối hôm đó, tôi và hắn đã chat với nhau. Tôi nói với Trisan là tôi nhớ hắn, tôi muốn đến thăm hắn và cũng không giấu việc tôi là gay. Tôi hỏi hắn có gì bất tiện không khi tôi là gay thì hắn bảo, hắn đã hỏi cả nhà và tất cả cho rằng điều đó là ổn. Bạn có biết là chúng tôi đã trò chuyện với nhau hơn bốn tiếng đồng hồ. Chúng tôi kể cho nhau mọi thứ, nói với nhau rằng chúng tôi rất nhớ nhau. Thậm chí hắn còn nói là bây giờ mà hắn gặp được tôi thì hắn sẽ ôm chầm lấy tôi và chẳng ngại ngùng gì, hắn sẽ hôn tôi. Còn tôi thì kể cho hắn nghe về bi kịch gia đình mình, nói rằng tôi đang rất cô đơn, đang muốn có một vòng tay âu yếm và an ủi trong lúc khó khăn và thất vọng. Trisan nói rằng hắn rất tiếc, vì hiện giờ hắn đã có một gia đình hết sức hạnh phúc nên hắn không thể làm điều đó cho tôi, mặc dù hắn rất muốn. Chao ôi, tôi đã sung sướng biết chừng nào khi đọc được những điều đó. Và khi hắn mời tôi đến nhà hắn chơi thì tôi đã không kìm được mình mà nhảy cẫng lên. Ngay tối đó, tôi đặt ngay vé máy bay và thu xếp để đến với gia đình hắn.

VN88

Viết một bình luận