Chồng gặp vợ lần đầu tiên cách đây bảy năm, khi ấy vợ còn đang luống cuống không biết làm thế nào để dắt được xe đạp ra khỏi đống xe xếp chặt ních. Nhìn thấy cảnh tượng một cô bé nhỏ xíu, khuôn mặt dễ thương đang đầy lo lắng, tự dưng trong chồng dâng trào mong muốn được giúp đỡ.
Sau khi dắt được xe ra ngoài, chồng cứ ấn tượng mãi vì cô bé đó cứ ríu rít cảm ơn như con chim non đang hót. Chồng đã mỉm cười và trong lòng thì nghĩ thầm “đáng yêu quá”.
Từ hôm ấy, mỗi lần đến trường hay vào nhà xe là chồng lại phải đưa mắt dò xét khắp nơi xem có thấy cô bé đáng yêu đó không. Trái đất tròn, tìm mãi không thấy thì tự nhiên lại gặp ở nhà. Chả là cô em họ học sau mấy khóa tự nhiên dẫn bạn đến nhà chơi. Chồng vừa nhìn thấy cô bé (mong ước) đó thì vui như bắt được vàng rồi.
“Chẳng hiểu sao mọi người lại thích chân dài, với chồng thì thấp bé như vợ là đáng yêu nhất.”
Thế là chồng cứ cố gắng tạo ra đủ mọi cớ để được gặp lại “cô bé dễ thương” này. Càng tiếp xúc chồng càng thấy không thể rời xa được. Lúc nào nói chuyện với nhau chồng cũng thấy thật vui vẻ và càng nhìn vợ chồng càng thấy yêu. Này nhé, yêu nhất là khuôn mặt baby luôn cười rất tươi, đôi mắt vô cùng trong sáng và cái dáng thấp bé (cao 1,50m, nặng 42kg) lúc nào cũng khiến người khác muốn nâng đỡ và che trở.
Yêu nhau rồi lấy nhau, đến giờ ai cũng bảo vợ chồng mình giống “bố con” và “đũa lệch” vì chồng vừa cao vừa đen còn vợ vừa nhỏ bé lại đáng yêu. Nhưng có hề gì khi vợ chồng mình yêu nhau và chồng thì ở bên vợ mãi cũng không thấy chán.
Vợ nhỏ bé nên chồng chỉ muốn ôm suốt ngày. Ngồi xem phim cũng muốn vợ ngồi gọn trong lòng, hai vợ chồng vừa xem vừa cười. Nằm ngủ thì đương nhiên giờ không thể thiếu vợ vì “ôm quen rồi”. Đêm nào trước khi đi ngủ cũng bắt vợ phải gối lên tay rồi ôm vợ ngủ. Vì vợ bé nhỏ nằm lọt thỏm trong vòng tay nên cả đêm chồng chẳng bỏ ra. Mỗi lần vợ vô thức đẩy ra, chồng lại từ từ nhấc đầu vợ lên tay mình và “dựng lại cảnh ban đầu”. Vợ hay thắc mắc: “Chồng có nghĩ vợ chồng mình sẽ giành giải cặp vợ chồng ôm nhau nhiều nhất không?”. “Ô, vợ sáng tạo thật, nếu không phải đi làm thì chồng ôm vợ cả ngày cũng được ý chứ”, chồng đã trả lời như thế.
Vợ nhỏ bé, yếu ớt như vậy mà lại phải mang bầu to tướng hai đứa sinh đôi. Mỗi ngày nhìn vợ với cái bụng bầu mà chồng chỉ sợ vợ không đủ sức mang. 37 tuần, vợ đi lại nặng nề và vất vả vì thai chèn ép nên chân sưng phù. Thương vợ quá mà chồng không đỡ giúp vợ được. Cũng may vợ thật kiên cường và dũng cảm.
Ngày vợ sinh, chồng quyết định và yêu cầu bác sỹ mổ đẻ ngay vì không muốn vợ phải chịu những cơn đau đẻ khủng khiếp. “Sinh dữ tử lành”, chồng sợ mất vợ. Vào thời khắc bác sĩ yêu cầu truyền máu sau khi mổ, chồng đã rất sợ. Ước gì chồng có thể thay vợ sinh con…
Vợ giờ đã là mẹ của hai nhóc tì rồi nhưng trong mắt chồng vợ vẫn đáng yêu lắm. Vì nhỏ nên nhìn vợ lúc nào cũng trẻ hơn cả chồng chục tuổi, dù thực tế chúng ta chỉ cách nhau có ba tuổi. Nhìn vợ phải chiến đấu với công việc và hai thằng con nghịch ngợm chồng lại thấy yêu vợ và muốn bù đắp cho vợ nhiều hơn mỗi ngày.
Vợ bé nhỏ à, anh không thích chân dài đâu, chỉ mong suốt đời được yêu và che trở cho “nấm lùn” là em thôi.
(Vợ chồng)