Đã nghèo thì nên biết thân biết phận’, anh nói vậy tức là anh chê tôi nghèo. Xưa nay anh vẫn khinh và coi thường gia đình tôi, nghĩ tôi xuất thân nghèo khó nên anh để bụng mọi chuyện. Có chuyện gì anh cũng nghĩ giống như, anh lấy tôi là một sự bố thí cho tôi chứ người xuất thân gia giáo, có điều kiện như anh thì thiếu gì người lấy và chắc chắn lấy được người hơn tôi.
Ngày còn yêu nhau, tôi cũng luôn mặc cảm về chuyện này. Tôi lo nếu như anh biết hoàn cảnh gia đình mình nghèo khó, không biết anh có yêu tôi không. Thật ra người ta nói, khi yêu phải tin tưởng người mình yêu, còn những người đã khinh thường mình, từ bỏ mình vì nghèo thì không đáng để mình yêu. Biết vậy, nhưng mà khi yêu anh, tôi vẫn có chút lo lắng kì lạ. Có lẽ, vì đã quá yêu người đàn ông này nên không thể chấp nhận chuyện đánh mất anh vì hoàn cảnh của mình.
“Tôi không tin vào tai mình nữa, không thể nghĩ rằng, người chồng mà tôi lúc nào cũng yêu thương, tôn trọng cuối cùng lại thốt ra được câu nói khiến tôi đau lòng đến vậy.”
Tôi luôn nhẹ nhàng, tình cảm với người yêu, mọi thứ tiến triển dần dần nên tôi với anh càng ngày càng gắn kết hơn. Tình yêu ấy khiến tôi cảm thấy yên tâm vì lúc nào anh cũng quan tâm tôi, lo lắng cho tôi. Tôi cảm thấy thật sự cảm kích tình yêu này. Hai đứa đã nhiều lần tâm sự với nhau và anh cũng kể về quá khứ của anh, đã từng yêu ai chưa, tôi cũng vậy. Chẳng có gì quá bận tâm, tôi thấy anh đúng là một người đàn ông tốt, yêu thương tôi, nên tôi thật sự rất tự hào.
Ngày đó, chúng tôi tính chuyện cưới xin nên tôi đưa anh về ra mắt. Bố mẹ tôi rất nghèo nhưng lại hiếu khách, quý mến anh vô cùng. Anh có chút ngạc nhiên vì gia đình tôi nghèo quá, căn nhà cấp 4 nhỏ và cũ, bên trong nội thất chẳng có gì. Những thứ cũ kĩ như bể nước, nhà vệ sinh thời xưa vẫn còn. Bố mẹ tôi cũng đã nhiều tuổi nên chẳng đầu tư nhà cửa làm gì. Vừa không có tiền lại vừa nghĩ, có tiền thì để tẩm bổ chứ còn lo chuyện nhà cửa làm gì khi con cái đi lấy chồng hết. Nhà chỉ có hai chị em gái, chị đã đi lấy chồng, giờ chỉ còn mình tôi.
Tôi thương bố mẹ lắm nên lúc nào cũng chỉ mong mình lấy được người chồng tốt để bố mẹ an lòng. Tôi không cầu giàu, vì bản thân mình có giàu có gì đâu mà ao ước, khát khao. Tôi chỉ hi vọng vợ chồng yêu thương nhau, sống vì nhau, bằng thu nhập của bản thân cùng nhau cố gắng để sau này còn có điều kiện lo cho con cái.
Nhưng ngày về nhà anh, tôi có chút ái ngại vì gia đình có vẻ khá giả. Không thuộc dạng quá giàu có nhưng khá giả thì đúng là có. Bố mẹ anh cũng là công chức nên cách ăn nói cũng khác hẳn. Tôi hơi ngại ngại. Nhưng mà, thật không thể ngờ, bố mẹ anh rất dễ tính, và không cản trở gì cuộc hôn nhân của chúng tôi cả.
Chiều con trai, biết anh yêu tôi nên bố mẹ anh không ngăn cấm, chấp nhận cuộc hôn nhân này. Mẹ anh còn đi xem ngày để xem tôi cưới tháng nào thì hợp tuổi với chồng. Chúng tôi được dự định cưới sau ngày ra mắt là 3 tháng.
Ban đầu cũng sợ chưa dám cưới vì cứ nghĩ tới cảnh làm dâu là sợ, lại sợ mình nghèo nên có chút tự ti. Nhưng thật không ngờ, sau ngày cưới, tôi lại thấy bố mẹ anh quý mến mình ghê gớm. Vốn xuất thân nghèo khó nên tôi biết nhiều việc, việc gì trong nhà cũng làm được, đặc biệt là nấu nướng. Bố mẹ anh cực kì khen ngợi tôi vì con dâu chăm chỉ, biết làm lụng lại hiền lành ngoan ngoãn. Tính tôi thì hiền thật, vì tôi lúc nào cũng như vậy cả, chẳng bao giờ đao to búa lớn với ai.
Sống ở nhà chồng hơn 1 năm tôi mới mang bầu. Vợ chồng yêu thương nhau, chồng cũng luôn quan tâm tôi. Nhưng có một điều, nhiều lúc anh than phiền không biết bao giờ mới giàu khiến tôi cũng có chút ái ngại. Anh lại hay so sánh là nhà cậu bạn này, cậu bạn kia đươc bố mẹ vợ hỗ trợ mua nhà trên thành phố làm tôi buồn vô cùng. Lấy tôi, có lẽ anh chịu thiệt thòi nhiều vì bố mẹ tôi chẳng thể giúp gì được cho hai đứa.
Tôi vẫn tủi phận mà nói với anh rằng, bố mẹ tôi nghèo không nhờ vả được gì, trăm sự là nhà bố mẹ mình, nếu như ông bà có điều kiện. Không thì hai đứa cứ ở cùng bố mẹ chồng, chẳng sao, sau này bà nội chăm cháu cho. Tôi còn quý mến bố mẹ chồng nên cuộc sống tương đối thoải mái. Chỉ là, nhiều lần tôi đòi về quê chơi mà chồng có vẻ không hài lòng lắm, vì anh nghĩ, cuộc sống ở nhà tôi không thoải mái, về không có tiện nghi gì cũng ngại. Anh sống ở nhà mình quen rồi nên giờ cứ đi chỗ khác mà không điều kiện bằng nhà mình là có vẻ hơi khó ở.
Chồng tôi tính như vậy nhưng lại rất tốt, và hay chiều vợ nên tôi cũng bỏ qua hết. Chỉ là, anh mắc cái bệnh cả nể bạn bè, mà cái tính này là tính mà tôi không ưa nhất. Tôi rất khó chịu vì bạn anh toàn là người bài bạc, rượu chè, hay vay mượn tiền nong của anh mà mãi không thấy trả. Tôi bực lắm, tôi cũng không dám nói gì nhưng nhiều lần như vậy tôi tức. Tôi không nghĩ là mình cứ làm ra tiền rồi lại đem ra vung vãi như vậy. Tôi không thích anh cứ nhiệt tình với bạn mà không nghĩ tới vợ con đang mang bầu.
Rất yêu chồng và lo cho con nên nhiều lần tôi có nhắc nhở anh. Có một lần anh cho bạn vay gần chục triệu, hẹn đúng 2 tuần trả mà mãi về sau, không thấy trả tiền. Phải quá hạn đến 2 tháng cũng không thấy đâu. Gần đến tết mà không thấy bạn anh động tĩnh gì, tôi cảm thấy bực dọc vô cùng. Tôi thương bố mẹ mình ở quê còn chưa được con gái biếu đồng nào chứ đừng nói là cứ mang tiền vung ra cửa sổ như vậy.
Đôi lần, chúng tôi cãi nhau. Tôi bảo anh đòi ngay tiền về, phải đòi bằng được trước tết chứ nợ nần không để qua năm. Thế mà anh đùng đùng nổi giận nói tôi không biết điều. Hôm đó, tôi bảo anh là tiền tôi giữ, anh đừng có cứ mở ra lấy đi cho người khác như vậy, tôi không hài lòng đâu. Thế mà anh bảo tôi là ‘nghèo biết nên biết điều đi, đừng có cái gì cũng tiền tiền như vậy. Vì đồng tiền mà mua được quan hệ đấy nhé, không biết thì im mồm đi’. Anh nói vậy làm tôi bực quá, tôi thật sự choáng váng, không tin rằng chồng mình lại nói ra những lời như vậy.
Bao lâu nay anh nâng niu tôi, lúc tôi có bầu, anh càng chiều tôi hơn. Vậy mà hôm nay anh nói rằng tôi nghèo thì im mồm đi. Hóa ra trong lòng anh luôn nghĩ tôi nghèo, vậy mà khi yêu nhau, anh bảo không quan trọng giàu nghèo. Ngày về r mắt nhà tôi, thấy gia đình tôi khó khăn, anh hoàn toàn có thể từ bỏ tôi nhưng anh không nói gì, anh chấp nhận cưới tôi khiến tôi cảm động lắm. Nghĩ là cả đời này anh sẽ không bao giờ nhắc tới chữ nghèo trước mặt vợ, vậy mà lần này…
Chỉ một câu nói thôi đã làm mất đi hình ảnh của chồng trong mắt tôi. Tôi cảm thấy thất vọng tràn trề, nghĩ mà chán nản vô cùng. Tôi hết toáng lên rằng ‘anh chê tôi nghèo chứ gì, anh nói anh yêu tôi không quan trọng giàu nghèo mà giờ anh lại nói những lời như vậy. Tôi thật sự thất vọng về anh’. Từ hôm đó, tôi với chồng không nói với nhau câu nào và đến tận hôm nay cũng mặt nặng mày nhẹ với nhau.
Biết là vợ chồng yêu thương nhau không thể vì một câu nói mà chia tay được. Nhưng nghĩ trong lòng anh luôn khinh tôi nghèo là tôi lại cảm thấy chẳng còn vui vẻ gì nữa. Tôi đau khổ lắm. Tôi chỉ ước gì được sống những ngày trước kia, được yêu anh và không hề tổn thương trong lòng như vậy. Bố mẹ chồng quá tốt nhưng một người chồng không tốt, khinh vợ, khinh nhà vợ thì thật sự chẳng vui vẻ gì. Đến lúc nào đây tôi mới có thể giàu có lên bằng chính đồng tiền tôi kiếm được thì mới không bị chồng khinh? Lấy vợ nghèo có lẽ anh đã chán rồi vì bây giờ đã là hôn nhân mà hôn nhân vốn chẳng thể giống tình yêu…
(Vợ chồng)